Người Tình Trong Mộng - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:53:16
Lượt xem: 60
Sao Hà Tụng Nghị có thể không biết, cái gì cô cũng nhìn ra, cũng hiểu hết, nhưng cô vẫn không thể khống chế chính mình. Từ đại học cho đến bây giờ, trong mắt cô chỉ có mình Chu Duyên Xuyên, người khác có tốt thế nào, cô cũng chướng mắt.
“Tụng Nghị, em nghe chị nói, từ bỏ Chu Duyên Xuyên đi, cậu ta không thuộc về em, em đừng chấp nhất với một tình yêu cầu mà không được nữa.” Lương Lâm đi đến bên cạnh, vỗ vai cô.
Hà Tụng Nghị cúi gằm đầu xuống, không nói một lời, một lát sau, cô đột nhiên đứng dậy, sau đó chạy ra bên ngoài.
“Tụng Nghị, em muốn đi đâu?” Lương Lâm vội vàng hỏi.
“Em muốn gặp Chu Duyên Xuyên.”
“Em muốn làm gì?” Lương Lâm kinh ngạc.
Hà Tụng Nghị dừng chân, quay đầu nói: “Em muốn nỗ lực lần cuối cùng, cho dù thua, em cũng muốn thua một cách minh bạch.” Đáy mắt cô mang theo sự kiên định.
Lương Lâm ngơ ngác nhìn bóng dáng của cô, qua một lúc lâu, cô ấy mới phản ứng lại.
Cô cũng xem như là người nhìn Hà Tụng Nghị trưởng thành, từ lúc mới ra mắt đến giờ đã luôn theo Hà Tụng Nghị, tình cảm của Hà Tụng Nghị với Chu Duyên Xuyên, cô cũng thấy rõ ràng. Nói thật, cô thật sự đau lòng cho Hà Tụng Nghị, không muốn Hà Tụng Nghị chịu thương tổn, muốn cô ấy sống tốt, nhưng Hà Tụng Nghị lại cứ cố tình thích để tâm vào chuyện vụn vặt.
Bây giờ Hà Tụng Nghị làm ra quyết định này, Lương Lâm không ngăn cản được, cũng không định ngăn cản.
Hà Tụng Nghị chạy thẳng đến hậu trường của chương trình, Chu Duyên Xuyên còn đang tẩy trang.
“Tụng Nghị, sao cậu lại đến đây?” Anh nhìn thấy cô trong gương, có hơi giật mình.
“Duyên Xuyên, mình có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Chu Duyên Xuyên giương mắt: “Chuyện gì, không thể gọi điện thoại cho mình à, còn phải đích thân chạy đến một chuyến?”
Hà Tụng Nghị không nói chuyện, chỉ nhìn mấy nhân viên công tác bên cạnh.
Tất cả mọi người đều đã quen thuộc, nhìn ánh mắt của cô là biết cô có ý gì, ai cũng tự giác ra ngoài.
Chu Duyên Xuyên buông điện thoại trong tay: “Sao thế, nghiêm túc vậy à?”
“Buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi mình có xem, cậu tính hoàn toàn công khai sao?”
“Còn chưa suy nghĩ xong, mình phải xem An Nhiên quyết định thế nào đã.”
Nhìn Chu Duyên Xuyên không hề do dự trả lời, Hà Tụng Nghị mỉm cười chua xót. Anh mãi mãi luôn như thế, mãi mãi đặt Hà An Nhiên ở vị trí đầu tiên, dù là làm chuyện gì, người đầu tiên anh nghĩ đến luôn là cô ta.
Chu Duyên Xuyên thấy sắc mặt Hà Tụng Nghị đột nhiên trở nên rất kém, còn hơi tái nhợt thì không khỏi đứng dậy: “Tụng Nghị, cậu không sao chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-90.html.]
Hà Tụng Nghị nhìn anh: “Chu Duyên Xuyên, mình không tin cậu không hề nhận ra mình thích cậu.”
Chu Duyên Xuyên mím môi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn cô.
Cuối cùng thì vẫn phải nói ra sao?
Chu Duyên Xuyên không phải đồ ngốc, anh biết Hà Tụng Nghị thích mình, nhưng dù biết thì sao, trong lòng anh chỉ có mình Hà An Nhiên, không thể chứa thêm được ai,
Anh không cho cô được thứ cô muốn, anh cũng không thể giáp mặt vạch trần, bởi vì Hà Tụng Nghị chưa từng nhiều lời với anh. Huống gì giữa hai người họ còn có tình cảm nhiều năm như vậy.
Cho dù không liên quan đến tình yêu, nhưng cũng không phủ nhận được, trong lòng anh, Tụng Nghị và Nghiễm Ninh đều quan trọng như nhau, nhưng cũng chỉ là với thân phận bạn bè hoặc là người nhà mà thôi.
Cho nên anh chỉ có thể cách xa cô một chút mới thỏa đáng.
“Tụng Nghị…”
“Chu Duyên Xuyên, từ trước đến nay mình đã lấy thân phận là bạn bè ở bên cậu nhiều năm như vậy, tình yêu của mình chưa bao giờ ít hơn so với An Nhiên, thậm chí mình còn yêu cậu hơn cô ta, vì sao cậu vẫn không chịu nhìn mình?”
“Tụng Nghị, xin lỗi.”
“Quên đi, mình không cần lời xin lỗi của cậu, cậu cũng không có gì mà phải xin lỗi mình, chỉ là cậu không yêu mình mà thôi.”
Hà Tụng Nghị cảm thấy hốc mắt mình cay cay, giống như có thứ gì đó đã phá tan được trói buộc, sự tự tôn cuối cùng khiến cô không thể kìm nén được nữa.
“Mình yêu cậu là chuyện của mình, mình biết trong lòng cậu chỉ có mình em gái An Nhiên, nhưng mình vẫn muốn nói với cậu, cũng xem như là cho mình một cái công đạo, cho tình cảm nhiều năm của mình một cái kết cục.”
Hà Tụng Nghị mỉm cười với anh: “Nói ra xong, cả người cũng nhẹ nhàng hơn không ít.”
“Tụng Nghị, xin lỗi, mình không cho được thứ cậu muốn. Cậu rất tốt, mình tin cậu nhất định có thể tìm được một người tốt hơn mình…”
“Quên đi, mình hiểu mà, cậu cũng không cần phải an ủi mình mà nói mấy lời dễ nghe này. Hơn nữa sao cậu biết mình tốt, mình rất xấu xa, chỉ là cậu không biết mà thôi.”
Hà Tụng Nghị nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt, môi dần dần trắng bệch, cô không biết mình phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói câu tiếp theo với anh.
Chỉ là cô không muốn dấu diếm nữa, bảy năm này, không có lúc nào là cô không lo lắng hãi hùng, cô sợ anh sẽ biết, cô sợ hai người họ cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được, nhưng bây giờ cô đã không còn sợ gì nữa.
“Bảy năm trước… An Nhiên rời đi là do mình… Là mình và…”
“Ừ, mình biết rồi.” Chu Duyên Xuyên bình tĩnh chen ngang lời cô.
Cơ thể Hà Tụng Nghị cứng đờ, cổ họng như nghẹn lại, cô khiếp sợ nhìn anh.