Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:11:24
Lượt xem: 59

“Hành lý của cậu sắp xếp cũng thật chỉnh tề.” Cô ấy cảm thán.

 

“Hâm mộ không?”

 

Đây cũng không phải là cô sắp xếp, tuy rằng bình thường cô cũng sắp xếp rất chỉnh tề nhưng tuyệt đối không làm được giống Chu Duyên Xuyên, anh là điển hình cho người mắc bệnh OCD.

 

Tôn Duyệt cắn miếng snack giòn rụm, không cho là đúng: “Có gì mà hâm mộ, chỉ cần mình muốn thì mình cũng có thể làm được.”

 

Khóe môi Hà An Nhiên nhếch lên một nụ cười thần bí. Cô nói hâm mộ không phải là ý này, ý cô muốn biểu đạt là:

 

‘Hành lý này là do bạn trai mình sắp xếp, hâm mộ không?’

 

Tôn Duyệt cứ hồn nhiên không biết mình bị người ta nhét vào mồm một đống cẩu lương.

 

“Đúng rồi, giữa trưa chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa trước. Thế nào, sáng sớm mọi người đã lên máy bay đến đây, ngồi máy bay hơn hai tiếng, cũng đã đói lắm rồi.”

 

“Được chứ, cậu đi xem mấy người kia dọn dẹp xong chưa, nếu xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm.”

 

“Ok.” Tôn Duyệt đặt đồ ăn vặt trên bàn trà.

 

“Mình đi xem mấy người kia trước.”

 

“Ừ, đi đi.”

 

Hà An Nhiên lấy đồ đạc trong va li ra, quần áo treo trong quần áo, đồ dùng rửa mặt bỏ vào phòng tắm, không lâu sau đã thu dọn xong.

 

“An Nhiên, mọi người xong hết rồi.”

 

“Ừ, mình đến đây.”

 

Hà An Nhiên lấy điện thoại, rút thẻ mở cửa, sau đó sáu người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

 

...

 

“Anh Tề, lấy em chút muối được không?” Tống Trân bận rộn, vừa lúc tôm rim cũng đã xong, cô luống cuống tay chân, trong chốc lát không tìm thấy muối ở đâu, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Tề Nghiễm Ninh.

 

“Được.”

 

Tề Nghiễm Ninh đang xem bóng đá, nghe thấy Tống Trân gọi mình liền ấn tạm dừng, đi vào phòng bếp.

 

Tống Trân đang bận rộn cắt hành tỏi, động tác của cô lưu loát, cái thớt gỗ vang lên tiếng “cạch cạch”.

 

Anh nhìn khắp nơi một vòng, sau đó thấy được hộp muối trong góc, anh vươn tay lấy hộp muối lại.

 

“Này.”

 

“Anh cho chút muối vào đi.” Tống Trân không quay đầu, chỉ nói với anh.

 

Tề Nghiễm Ninh mờ mịt. Cho muối, nhưng cho bao nhiêu? Một muỗng hay là nửa muỗng?

 

Anh muốn hỏi Tống Trân, nhưng hình như Tống Trân bây giờ không có thời gian phản ứng với anh, vì thế anh cân nhắc một chút, cho chút muối vào.

 

“Xong rồi.”

 

“Được rồi, anh đảo chút rồi cho ra đi.”

 

Tề Nghiễm Ninh nghe lời đảo một chút, sau đó cho tôm rim ra, đầy cả một dĩa.

 

“Được rồi, anh ra ngoài trước đi.” Tống Trân xoay người lại nói với anh.

 

Tề Nghiễm Ninh nhìn gò má trắng nõn của Tống Trân, yết hầu hơi giật giật: “Anh vẫn nên ở đây làm trợ thủ cho em đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-86.html.]

“Vậy cũng được.”

 

Hai người ở trong phòng bếp bận rộn, phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng nấu xong cơm.

 

Tề Nghiễm Ninh bưng đồ ăn ra ngoài trước, thuận tiện xới cơm ra bát.

 

“Ăn cơm đi.”

 

Tống Trân ngồi xuống, gắp một con tôm rim, cô muốn ăn món này từ lâu rồi. Vừa cho vào miệng, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

 

“Sao thế?” Tề Nghiễm Ninh hỏi.

 

“Không… Không có gì, hương vị không tồi, anh cũng nếm thử đi.” Giọng cô hơi khàn, cô gắp một con tôm đẫm gia vị cho anh.

 

“Mút thử trước, nước sốt rất kích thích đó.”

 

Tề Nghiễm Ninh không chút nghi ngờ lời cô nói, thật sự mút thử một chút, sau đó nuốt xuống.

 

Tống Trân thành công nhìn sắc mặt Tề Nghiễm Ninh thay đổi đột ngột, không khỏi cười ha hả.

 

“Có đủ vị không, cảm giác thế nào?”

 

“Quá… mặn…” Giọng Tề Nghiễm Ninh còn khàn hơn bình thường nhiều lần.

 

“Anh cũng biết à, em rất muốn biết rốt cuộc anh cho bao nhiêu muối đấy.”

 

“Hai muỗng…”

 

“Hai muỗng, không mặn c.h.ế.t mới lạ.” Tống Trân cho anh một ly nước.

 

Ăn được một nửa thì Mục Phinh Đình gọi điện thoại cho Tống Trân, nói cô đến công ty một chuyến, nghe ngữ khí của cô ấy thì hình như là có việc gấp.

 

Mục Phinh Đình nói, cô không thể không nghe, cũng cũng chỉ có thể buông đũa.

 

“Chuyện gì thế, gấp vậy à?” Tề Nghiễm Ninh hỏi.

 

Tống Trân ngồi xổm xuống mặc giày: “Em cũng không biết.”

 

Mặc giày xong, cô đứng dậy: “Em đi đây, anh ăn cơm đi.”

 

“Ừ, anh biết rồi.” Tề Nghiễm Ninh gật đầu.

 

Tống Trân thấy anh ngoan ngoãn như vậy thì tròng mắt đảo một vòng, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười rất tươi.

 

“Anh Tề, anh lại đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”

 

Tề Nghiễm Ninh nghe thấy cô có chuyện muốn nói thì lập tức đi qua chỗ cô: “Chuyện gì?”

 

Anh vừa dứt lời thì đột nhiên bị Tống Trân túm chặt cổ áo, sau đó cô hơi nhón mũi chân, không chút do dự hôn lên môi anh.

 

Lúc đóng phim, hai người họ đã từng diễn cảnh hôn, cô luôn phải đứng trên tấm gỗ, mà bây giờ cô cũng chỉ có thể nhón chân lên.

 

Đồng tử trong mắt Tề Nghiễm Ninh co lại, tấm lưng cứng đờ. Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại khiến anh biết rõ giờ khắc này đang xảy ra chuyện gì.

 

Anh bị người ta cưỡng hôn!

 

Tống Trân chỉ dán vào môi anh một chút, vài giây sau là đã buông ra.

 

“Được rồi, anh Tề, không kịp nữa rồi, em đi đây.”

 

Nói xong, Tống Trân lưu loát mở cửa đi ra ngoài.

 

Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Tề Nghiễm Ninh mới phản ứng lại. Anh vươn tay sờ môi mình, trên môi mơ hồ còn có vương lại hơi ấm của cô. Anh nhìn cánh cửa đang đóng lại, đôi mắt dần dần đen tối mù mịt.

Loading...