Người Tình Trong Mộng - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:02:53
Lượt xem: 83
Mới vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy Hà Tụng Nghị đang bưng đồ ăn từ phòng bếp ra. Lúc cô ta nhìn thấy Hà An Nhiên thì sửng sốt một lúc, trên mặt mang theo sự bất an.
“Em gái An Nhiên.”
“Ừ.” Hà An Nhiên gật đầu với cô ta, sau đó liền cúi người thay giày.
Thay giày xong, Hà An Nhiên tùy tay đặt túi xách trên sô pha, sau đó đi lướt qua cô ta, trực tiếp vào phòng bếp.
Hà Tụng Nghị mỉm cười tự giễu, bưng đồ ăn đặt lên bàn cơm.
...
“Từ Diễm, ăn cơm.”
Bùi Nhạc mua một ít cháo thanh đạm, giờ cổ họng Từ Diễm không thoải mái, không thể ăn đồ chua cay, cho nên cô ra ngoài mua cho anh ít cháo.
Từ Diễm kéo bàn ăn dưới giường bệnh lên.
“Sao cô cũng ăn cháo?” Từ Diễm kinh ngạc nhìn cô: “Tôi phải ăn kiêng, đâu phải cô ăn kiêng, cô không cần phải ăn thanh đạm như tôi đâu.”
Bùi Nhạc ngồi trên giường bệnh, nuốt một miếng cháo trắng: “Tôi không định ăn kiêng giống anh, chỉ là không có gì ăn mà thôi, anh không cần nghĩ nhiều.”
Từ Diễm nhìn cô từ trên xuống dưới, lúc này anh mới phát hiện, Bùi Nhạc thật sự rất gầy, so với hồi đại học thì còn gầy hơn rất nhiều.
“Cô quá gầy, đối với cơ thể cũng không tốt, vẫn nên ăn nhiều một chút.”
Động tác ăn cháo của Bùi Nhạc dừng lại. Ngoại trừ người nhà, hình như đã lâu không có ai nói như vậy với cô, người khác chỉ ngại cô không đủ gầy, lên ống kính nhìn không đủ đẹp, còn không ai quan tâm cơ thể cô có tốt hay không.
“Ừ, tôi biết rồi.” Cô ngẩng đầu, trên mặt toàn là ý cười.
Cô cười rất sáng lạn, không thể không thừa nhận, lúc cô cười rộ lên nhìn rất đẹp.
Ăn tối xong, sắc trời bên ngoài đã dần tối.
“Không còn sớm nữa, cô cũng mau về đi.” Từ Diễm nhìn bên ngoài, quay đầu nói với Bùi Nhạc.
“Buổi tối anh ở một mình à?”
“Ừ.”
“Hay là tôi ở lại…”
“Không cần, cô về đi.” Từ Diễm nói rất kiên quyết.
Bùi Nhạc ngẫm nghĩ, sau đó đứng dậy: “Vậy được, ngày mai tôi lại đến thăm anh.”
“Bùi Nhạc.” Từ Diễm gọi cô.
Bùi Nhạc cười quay đầu lại: “Sao thế?”
“Ngày mai cô vẫn không nên đến thì hơn.”
Nụ cười trên mặt Bùi Nhạc lập tức tan biến.
“Từ Diễm, lời này của anh là có ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-78.html.]
Từ Diễm cũng ý thức được câu nói này của mình quá trực tiếp.
“Không có gì, là tôi không muốn phiền cô thôi, hơn nữa cô còn có công việc của mình.”
“Từ Diễm, nếu anh chỉ lo lắng cái này, vậy thì tôi có thể nói rõ với anh, không cần phải lo, tôi không sợ phiền.”
“Bùi Nhạc…”
“Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi phải đi trước đây, ngày mai gặp lại.” Nói xong, Bùi Nhạc không cho anh cơ hội mở miệng nào nữa, cô lấy túi xách, sau đó đi thẳng ra bên ngoài. Cho đến khi hoàn toàn ra khỏi hành lang có phòng bệnh của Từ Diễm, cô mới đi chậm lại.
Vừa rồi Từ Diễm nói với cô “Ngày mai không nên đến nữa”, trong đầu cô lập tức nhớ đến bốn năm trước, ngày mấy người họ tốt nghiệp đại học.
Tốt nghiệp đại học, cũng có nghĩa từ nay về sau mọi người sẽ ai đi đường nấy, mỗi người tự phấn đấu cho cuộc đời mình, có lẽ trời nam đất bắc, tất cả mọi người đều sẽ không có khả năng gặp lại nhau.
Tối hôm đó, cô và các bạn học thân thiết uống không ít rượu, uống đến mức mơ màng, người ta có một câu uống rượu lấy can đảm. Trong hơi rượu, cô một mình chạy đến phòng mấy người Từ Diễm, kéo anh ra khỏi kí túc xá.
Lúc đó cô nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Từ Diễm, em thích anh, thật sự rất thích anh.”
Nhưng từ đầu tới cuối, vẻ mặt Từ Diễm vẫn lạnh nhạt như cũ, cho đến khi cô nói xong, anh mới đáp lại một câu: “Bùi Nhạc, tôi và cô không hợp nhau, cô đừng thích tôi nữa.”
Anh nói cô đừng thích anh nữa, giây phút kia, hơi rượu trong cô như đã bay đi đâu hết.
Sau khi Bùi Nhạc đi rồi, Từ Diễm mới nhìn thấy tin nhắn Hà An Nhiên gửi cho mình.
‘Khá hơn chút nào chưa? Không sao chứ?’
Anh nhìn thời gian, là buổi chiều hơn ba giờ.
Anh cúi đầu, ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, ngây ngốc nhìn tin nhắn này rất lâu.
Mấy ngày nay anh rất nỗ lực khắc chế chính mình không đi tìm cô, cũng không nhớ cô, nhưng cho dù có cố gắng như thế nào, cô vẫn thường xuyên hiện diện trong đầu anh.
...
Bữa cơm này rất náo nhiệt, mọi người nói về mấy năm nay, hoà thuận vui vẻ.
“Cô Thẩm, con vẫn luôn rất tò mò, vì sao lúc đó cô lại rời đi?” Tề Nghiễm Ninh nhìn Thẩm Bội Tuệ. Anh không biết lúc vừa hỏi như vậy, vài người trên bàn đều thay đổi sắc mặt.
Hà Tụng Nghị nắm chặt đôi đũa trong tay, cô nhìn Thẩm Bội Tuệ theo bản năng.
Thẩm Bội Tuệ cười nói: “Chỉ là ở một chỗ lâu quá rồi nên đi thôi.”
“Chỉ vậy thôi ạ?” Hiển nhiên là Tề Nghiễm Ninh không tin lắm.
Thẩm Bội Tuệ gật đầu: “Ừ.”
“Ăn cơm nói mấy việc này làm gì, ăn cơm, ăn cơm đi.” Triệu Ức Từ ra mặt làm dịu không khí.
Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Bội Tuệ, Hà Tụng Nghị không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại không ngờ tất cả đã bị Hà An Nhiên nhìn thấy.
Nhạy bén nhận thấy có người nhìn mình, cô ta nhìn qua theo bản năng, vừa lúc đối mắt với Hà An Nhiên.
Đầu Hà Tụng Nghị lập tức “ầm” một tiếng, tay chân lạnh lẽo.
Hà An Nhiên xem đủ rồi, đương nhiên cũng dời tầm mắt đi, cúi đầu tiếp tục ăn đồ trong bát mình, thật ra cô cũng không định làm gì, cũng chỉ muốn nhìn xem cô ta phản ứng thế nào mà thôi.