Người Tình Trong Mộng - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-08-14 21:48:40
Lượt xem: 76
“Mẹ, không sao, mẹ còn có con.”
Trong bóng đêm, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Thẩm Bội Tuệ.
“Ừ, có con là đủ rồi.”
Thẩm Bội Tuệ ôm chặt Hà An Nhiên: “Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ đi.”
“Vâng.”
Dù sao thì cô cũng không phải là Thẩm Bội Tuệ, cho nên cô không thể hiểu hoàn toàn cảm xúc của bà ấy, nhưng mặc kệ là bà ấy lựa chọn gì, cô cũng sẽ tôn trọng lựa chọn đó, bởi vì cô yêu bà ấy.
Hai người không nói chuyện nữa, trong đêm đen, đôi mắt từ từ khép lại.
So sánh với một đêm mộng đẹp của bên này thì bên kia, Chu Duyên Xuyên lại trằn trọc, mất ngủ đến hừng đông. Không có An Nhiên bên cạnh anh liền mất ngủ, làm sao cũng không ngủ được. Thậm chí anh còn không nhớ rõ đêm qua mình đã đếm được mấy chục nghìn con cừu.
Ngày hôm sau, anh mang hai quầng thâm đen sì dưới mắt ra khỏi phòng.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Bội Tuệ trìu mến nhìn Chu Duyên Xuyên.
Chu Duyên Xuyên không ngờ Thẩm Bội Tuệ lại dậy sớm như vậy, lúc thấy bà còn sửng sốt một lúc: “Cô Thẩm, cô dậy sớm vậy ạ?”
Thẩm Bội Tuệ mỉm cười, lấy sữa bò đã hâm nóng ra: “Ừ, thói quen thôi.”
Đang nói chuyện, Chu Duyên Xuyên nghe thấy trong phòng vệ sinh bên cạnh vang lên tiếng nước xả, anh không khỏi nhìn qua.
Hà An Nhiên đang rửa mặt, cô đang hứng nước vốc lên mặt.
Hà An Nhiên rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu thì thấy được Chu Duyên Xuyên trong gương, cô quay đầu nhìn anh theo bản năng. Đập vào mắt là hai quầng thâm đen sì dưới mắt anh. Cô dùng ngón tay chỉ mắt mình, ý hỏi anh.
Chu Duyên Xuyên mỉm cười đi đến chỗ cô.
“Đêm qua không ngủ được à?” Cô nhỏ giọng hỏi, kéo tay áo anh.
Chu Duyên Xuyên thấy cô lén lút như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Chẳng qua anh vẫn rất có hứng thú phối hợp với cô, anh cúi người, cũng nhỏ giọng lại, mơ hồ còn có làm nũng.
“Ừ, không có em làm sao cũng không ngủ được.”
Hà An Nhiên mặt đỏ tai hồng, cô vươn tay véo anh một cái: “Lưu manh.”
“Anh lưu manh chỗ nào?” Chu Duyên Xuyên vô tội nhìn cô.
“Chỗ nào cũng lưu manh.”
“Hai đứa đang thì thầm gì đấy, còn không mau ra đây ăn sáng.” Thẩm Bội Tuệ đặt bữa sáng lên bàn.
Hà An Nhiên nhìn Chu Duyên Xuyên, sau đó đi thẳng qua chỗ Thẩm Bội Tuệ.
Thẩm Bội Tuệ nhìn thấy Hà An Nhiên chưa lau khô mặt, còn ướt đẫm, tóc dính vào cả mặt.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng khác gì con nít cả, rửa mặt cũng không biết lau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-71.html.]
Hà An Nhiên tùy ý dùng tay vuốt mấy sợi tóc dính trên mặt ra.
“Trước mặt mẹ con không phải là trẻ con sao?”
“Con đấy…” Thẩm Bội Tuệ vươn tay chọc vào trán cô, sau đó xoay người nói với Chu Duyên Xuyên bên cạnh: “Duyên Xuyên, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.”
Lúc ăn cơm, Thẩm Bội Tuệ bóc trứng gà cho Chu Duyên Xuyên, còn khuấy sữa cho anh, cứ mở miệng là “Duyên Xuyên, Duyên Xuyên”, nhìn dáng vẻ như Chu Duyên Xuyên mới là con của bà vậy. Đối với chuyện này, Hà An Nhiên chỉ bình tĩnh ăn cháo của mình, loại chuyện này cô đã sớm nhìn quen rồi.
Nói ra cũng rất thần kỳ, từ nhỏ, hình thức ở chung của mấy người họ là cô Triệu cưng chiều cô, Thẩm Bội Tuệ lại cưng chiều Chu Duyên Xuyên. Người không biết còn tưởng cô là con gái của cô Triệu, Chu Duyên Xuyên mới là con trai của Thẩm Bội Tuệ.
Khi còn nhỏ không hiểu, nhưng khi lớn lên cô cũng dần dần hiểu ra. Triệu Ức Từ và Thẩm Bội Tuệ đều muốn đối xử tốt với đối phương, nhưng lại không biết làm thế nào mới có thể đối xử tốt, cho nên hai người mới chuyển dời tình cảm này lên người cô và Chu Duyên Xuyên, khiến cho cô và anh mỗi người có thêm một phần tình thương.
“Mẹ, con cũng muốn ăn trứng gà.” Hà An Nhiên chỉ vào trứng gà trong bát, nói.
Thẩm Bội Tuệ nhìn cô: “Con không có tay à?”
Hà An Nhiên bĩu môi, cô biết bà sẽ nói như vậy mà, tốt thôi, chính mình động thủ mới cơm no áo ấm. Cô vươn tay chuẩn bị lấy trứng gà trên đĩa, nhưng có một đôi tay còn nhanh hơn cô.
Chu Duyên Xuyên lấy quả trứng gà của Hà An Nhiên, bắt đầu bóc cho cô, bóc xong trọn vẹn thì đặt vào bát của cô.
Hà An Nhiên nhìn Thẩm Bội Tuệ theo bản năng, lại phát hiện Thẩm Bội Tuệ giống như không cảm thấy gì, cúi đầu chỉ lo ăn cháo.
Chắc là mẹ cô không để ý. Hà An Nhiên tự an ủi chính mình như vậy.
Ăn cơm xong, Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên đều bận việc riêng, cho nên sau khi hai người họ đi làm, trong nhà chỉ còn mình Thẩm Bội Tuệ.
...
“Em nói này, lần sau anh đừng thể hiện rõ ràng trước mặt mẹ em như vậy nữa.”
Chu Duyên Xuyên mỉm cười bất đắc dĩ: “Sao thế, em sợ à.”
“Không phải, đương nhiên không phải sợ, chỉ là chuyện của chúng ta vẫn chưa kịp nói với bà ấy, bà ấy mà biết chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng.”
Trong mắt Thẩm Bội Tuệ, bà vẫn luôn cho rằng cô và Chu Duyên Xuyên là anh em, nếu để bà ấy biết quan hệ giữa cô và anh, chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng.
“Cô ấy sẽ không đâu.”
Bởi vì đã bị dọa rồi.
“Sao anh biết chắc là không?” Hà An Nhiên cảm thấy kì lạ, ngữ khí của Chu Duyên Xuyên cũng quá khẳng định đi.
“Anh… Đoán…”
“Đoán mà chắc chắn vậy à?” Hà An Nhiên rõ ràng là không tin. Cô cứ cảm thấy lời nói của Chu Duyên Xuyên có ẩn ý.
“Có phải anh có chuyện gì gạt em không?”
Bàn tay đang cầm lái của Chu Duyên Xuyên hơi nắm chặt lại, anh cười nói: “Không có, anh thì có chuyện gì mà gạt em?”
Hà An Nhiên thấy Chu Duyên Xuyên nói như vậy thì cũng không truy hỏi nữa.