Người Tình Trong Mộng - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:32:15
Lượt xem: 87
Chờ đến lúc đi ra, anh đã thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, mà lúc này Tống Trân đang ngồi trên sô pha, đưa tay xoa chú chó lông vàng.
Cô thấy anh ra thì cười hỏi anh: “Anh còn nuôi chó nữa à?”
Tề Nghiễm Ninh nhìn chú chó lông vàng đang lười nhác nằm trên sô pha, nói: “Không phải anh nuôi, là Duyên Xuyên, anh thay cậu ấy chăm sóc thôi.”
Mấy hôm trước Chu Duyên Xuyên phải đi Trùng Khánh ghi hình cho một chương trình nên đưa Yoyo đến đây nhờ anh trông coi, chuyện này đã không phải là lần một lần hai.
“Anh Chu?” Tống Trân kinh ngạc, đúng là không ngờ được người thoạt nhìn có bệnh sạch sẽ như anh Chu vậy mà lại nuôi chó.
Tề Nghiễm Ninh cười nói: “Ừ, đây là bảo bối nhà cậu ấy.”
Tống Trân ở trong phòng khách chơi với chó một lát rồi mới vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Lúc nấu cơm, ngại đầu tóc quá phiền phức, cô dùng một dây chun màu đen buộc lên.
Tề Nghiễm Ninh nhìn bóng dáng Tống Trân, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Anh ít khi ở nhà ăn cơm, một năm hơn ba trăm ngày ở đoàn làm phim cho nên nhiều năm nay, phòng bếp nhà anh chỉ dùng để trang trí.
Có người nấu cơm, hơn nữa còn là một người phụ nữ, đây là lần đầu tiên.
Anh và Tống Trân quen nhau chưa được bao lâu, từ lúc Cẩm Tú khai máy đến giờ cũng chỉ mới hơn ba tháng. Anh cũng đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên nữ, nhưng chỉ có Tống Trân là diễn viên nữ duy nhất khiến anh ấn tượng sâu. Vì cô là bạn của An Nhiên thì chỉ một phần, điều khiến anh ấn tượng sâu nhất là đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, đặc biệt là lúc đóng phim, đôi mắt kia rất linh động đa dạng.
Anh đi qua, “Cần giúp không?” Anh hỏi.
Tống Trân quay đầu mỉm cười với anh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại có chút dụ hoặc không nói nên lời.
“Vậy anh giúp em thái thức ăn được không?”
“Ừ.” Anh gật đầu, sau đó vén tay áo bắt đầu thái thức ăn.
Tề Nghiễm Ninh đang thái đồ ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tống Trân nhìn anh: “Ai vậy?”
Tề Nghiễm Ninh lắc đầu ý bảo mình cũng không biết: “Anh đi mở cửa xem.”
Vì thế, anh buông đồ ăn trong tay, đi ra phía cửa.
Mở cửa ra, anh liền nhìn thấy Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên đứng ngoài cửa.
“Duyên Xuyên, em gái An Nhiên?” Anh kinh ngạc nói.
“Chào buổi tối, anh Nghiễm Ninh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Yoyo vốn đang lười nhác lập tức hưng phấn như gà chọi, nhảy xuống khỏi sô pha, lắc đuôi chạy đến cửa, nó dùng đầu thân mật cọ ống quần Hà An Nhiên và Chu Duyên làm nũng.
Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên cùng đi vào, Hà An Nhiên ngồi xổm xuống xoa đầu vỗ về nó, sau đó chuẩn bị thay dép, Tề Nghiễm Ninh thấy An Nhiên chuẩn bị thay dép thì vội vàng ngăn cản.
“Không cần cởi giày, cứ đi giày vào đi.”
Vì thế hai người cứ đi giày như vậy mà vào, vừa đi vào liền ngửi thấy mùi khói dầu.
“Cậu đang nấu cơm?” Chu Duyên Xuyên kinh ngạc hỏi anh.
Tề Nghiễm Ninh còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng Tống Trân vọng ra từ phòng bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-60.html.]
“Anh Tề, ai vậy?” Tống Trân cầm nồi và xẻng nhô đầu ra nhìn.
Mấy người ở đây đều sững sờ.
“Tống Trân?”
“An Nhiên?”
Hai người gần như là đồng thanh.
“Tống Trân, sao cậu lại ở đây, hai người…” Hà An Nhiên nhìn Tống Trân và Tề Ngiễm Ninh.
“Em gái An Nhiên, em đừng hiểu lầm, bọn anh… bọn anh chỉ…” Tề Nghiễm Ninh muốn giải thích nhưng rồi lại không biết giải thích thế nào, càng nói càng loạn.
“Không sao không sao, em hiểu mà.” Hà An Nhiên cười với anh, sau đó đi vào phòng bếp.
Tề Nghiễm Ninh quay đầu nhìn Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên cũng cười, không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Tề Nghiễm Ninh rất bất đắc dĩ, giờ anh cũng không biết nên nói gì mới tốt.
...
Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên đến đây đón Yoyo, vừa rồi anh đi đón An Nhiên tan tầm, vừa lúc nhớ ra Yoyo đang ở nhà Tề Nghiễm Ninh nên đến đón nó.
Hà An Nhiên ở trong phòng bếp giúp Tống Trân rửa rau.
“Trân, có JQ [2] nha.”
[2] JQ: Gian tình
Đôi tay đang xào đồ ăn của Tống Trân dừng lại: “Mình còn đang ước gì được vậy đấy.”
“Sao?”
“Bây giờ vẫn chưa có JQ gì, mình và anh ấy vẫn như đậu hủ tẩm hành lá, tách rời nhau.” Tống Trân nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thật không, cậu đã đến nhà nấu cơm cho anh ấy rồi mà còn chưa có gì?” Hà An Nhiên rõ ràng là không tin.
“Mình cũng muốn có gì đó lắm.”
Hà An Nhiên bị lời nói trắng trợn của Tống Trân làm nghẹn họng, xem ra đúng là không thể tùy tiện trêu chọc cô ấy.
“Cậu đừng chỉ biết nói mình, cậu và anh Chu cùng nhau đến, mối quan hệ này cũng không đơn giản.”
“Ừ, mình và anh ấy đang ở bên nhau.” Hà An Nhiên không chút dấu diếm, hào phóng thừa nhận.
“What the fuck!?” Tống Trân không nhịn được mà nói tục.
“Hà An Nhiên ơi Hà An Nhiên, cậu muốn làm tổn thương trái tim của bao nhiêu cô gái đây, chỉ sợ số lượng này cũng đủ vây quanh Trái Đất vài vòng đi.”
“Cậu nói cũng hơi quá rồi đó?” Hà An Nhiên bật cười.
“Mình có nói quá hay không, chính cậu còn không biết hay sao?”
Hà An Nhiên rũ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà mình cũng đâu còn cách nào. Trong mắt người khác, anh có thể là ngôi sao, là ảnh đế xa vời không thể với tới, nhưng trong trong mắt mình, anh ấy cũng chỉ là Chu Duyên Xuyên mà thôi.”