Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-08-11 14:12:47
Lượt xem: 98

Thẩm Bội Tuệ cầm tay Chu Duyên Xuyên, kích động không nói nên lời, bà không ngờ nhiều năm sau vẫn có thể gặp lại anh.

 

“Duyên Xuyên, đúng là con rồi, mấy năm không gặp, con sống có tốt không?”

 

“Vâng, cô Thẩm, con sống rất tốt.”

 

“Vậy… mẹ con thì sao?” Thẩm Bội Tuệ ngập ngừng.

 

“Bà ấy cũng rất tốt, chỉ là rất nhớ cô.”

 

Hốc mắt Thẩm Bội Tuệ đỏ lên, đời này người bà có lỗi nhất là bà ấy. Từ nhỏ bà và bà ấy đã như hình với bóng, tổng cộng bà đã vứt bỏ bà ấy ba lần, lần đầu tiên là bảy năm, lần thứ hai là mười lăm năm, lần thứ ba lại là bảy năm, vốn bà còn cho rằng bà ấy rất hận bà. Chỉ là không ngờ, bà vô tình vô nghĩa với bà ấy như thế, lúc trước khăng khăng rời đi, thậm chí nhiều năm vậy rồi mà một chút tin tức cũng không cho bà ấy biết, trong lòng bà ấy vẫn nghĩ đến, nhớ đến bà.

 

“Cô có lỗi với bà ấy.” Bả vai gầy yếu của Thẩm Bội Tuệ run rẩy.

 

“Cô Thẩm, cô đừng như vậy.” Chu Duyên Xuyên an ủi bà.

 

Thẩm Bội Tuệ lắc đầu, bà đã từng đáp ứng với bà ấy sau này sẽ không bao giờ rời đi nữa, nhưng thật sự cho đến lúc này, những gì bà đáp ứng với bà ấy chỉ là những lời nói suông.

 

...

Hà An Nhiên ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, mặt vô biểu tình nhìn hai người đang hoà thuận vui vẻ bên kia.

 

Thẩm Bội Tuệ đang ăn cháo, Chu Duyên Xuyên ngồi bên cạnh bà ấy, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, mặt chứa đầy ý cười, nhìn giống như hai mẹ con. Hà An Nhiên bất đắc dĩ, đây là cô bị thất sủng à?

 

Một lát sau, điện thoại cô rung lên, là Tống Trân.

 

Điện thoại vừa thông, đầu kìa liền truyền đến giọng Tống Trân.

 

“An Nhiên An Nhiên! Tin tức quan trọng! Tin tức quan trọng!”

 

“Tin gì?”

 

“Không phải hôm qua là tiệc đóng máy sao, anh Chu đi ra ngoài một chuyến liền không quay lại, ngay cả đạo diễn cũng không chào tạm biệt. Nghe anh Triệu nói, anh ấy chỉ nhắn một tin nhắn rồi không liên hệ được nữa.”

 

Hà An Nhiên không nói gì, nhưng theo bản năng nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường bệnh nói chuyện phiếm với mẹ mình. Anh mặc một chiếc áo dạ màu đen, cúi đầu, một vài sợi tóc lòa xòa trên trán, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa thoải mái.

 

“Alo, An Nhiên, cậu có đang nghe không đó?” Tống Trân hỏi.

 

“… Có.” Hà An Nhiên thu lại tầm mắt.

 

“Cậu nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì mới có thể khiến anh Chu không nói gì đã rời đi, nghe Tề Nghiễm Ninh nói, đến bây giờ anh Triệu vẫn chưa liên hệ với anh ấy được, có khi nào anh ấy xảy ra chuyện gì không?”

 

“Không đâu!” Hà An Nhiên nói như đinh c.h.é.m sắt, nhưng vừa nói xong, cô chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

 

“Sao cậu chắc chắn thế?” Đầu kia quả nhiên truyền đến giọng nói ngờ vực của Tống Trân.

 

“Mình… mình đoán… Hơn nữa, người như anh ấy, sao có thể để mình xảy ra chuyện…”

 

“Cũng đúng.”

 

“Được rồi, không nói nữa, giờ mình có việc, cúp máy đây.”

 

“Ừ, cậu làm việc đi.”

 

Cúp điện thoại xong, Hà An Nhiên ngồi trên sô pha, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên bên kia.

 

Nhiều lần đương nhiên Chu Duyên Xuyên cũng chú ý đến, lúc cô lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô.

 

Hà An Nhiên không khỏi xấu hổ.

 

‘Sao thế?’ Anh im lặng hỏi cô.

 

Hà An Nhiên nhìn hiểu khẩu hình của anh, theo bản năng lắc đầu.

 

‘Không có gì.’ Cô cũng dùng khẩu hình trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-50.html.]

 

‘Thật không?’

 

Cô gật đầu với anh.

 

Thẩm Bội Tuệ nhìn hai người này mắt đi mày lại, không khỏi tò mò: “Hai người các con đang đánh đố đấy à?”

 

Vẻ mặt cả hai người đều xấu hổ.

 

...

 

Ăn sáng xong, Thẩm Bội Tuệ nói bà khát, Hà An Nhiên ước lượng ấm, bên trong không có nước.

 

“Con đi lấy nước.”

 

Đến khi cô xách theo ấm nước trở về, vừa đi đến cửa phòng bệnh liền thấy Chu Duyên Xuyên đang tựa vào đó nhìn cô.

 

“Vừa rồi em có chuyện muốn nói với anh.” Ngữ khí của Chu Duyên Xuyên thong dong nhưng lại kiên định.

 

Hà An Nhiên sửng sốt, vì sao người này chuyện gì cũng biết thế?

 

“Nói đi, có chuyện gì?” Chu Duyên Xuyên cầm ấm nước trong tay cô.

 

Hà An Nhiên cảm thấy tay nhẹ đi nhiều. Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không cần lảng tránh nữa.

 

“Vừa rồi Tống Trân gọi cho em.”

 

“Sau đó?”

 

“Nghe cô ấy nói, đêm qua là tiệc đóng máy của 《Cẩm Tú Sơn Hà》?”

 

“Ừ.”

 

“Chuyện đó, Tống Trân nói…”

 

Chu Duyên Xuyên không nói chuyện, chỉ nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.

 

Hà An Nhiên mím môi, sau đó mở miệng: “Ngày hôm qua anh không chào tạm biệt gì đã trực tiếp đến đây à?”

 

Chu Duyên Xuyên thong thả ung dung rút tay trong túi quần, ánh mắt sáng như đuốc nhìn cô.

 

“Ừ.”

 

“Vậy… Tống… Tống Trân nói… anh Triệu không liên hệ được với anh…” Hà An Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, bất giác lắp bắp.

 

Chu Duyên Xuyên lấy điện thoại trong túi ra, ấn một cái, không sáng.

 

“Hết pin rồi.” Anh giơ điện thoại trước mặt cô.

 

“Đưa điện thoại em cho anh.”

 

Hà An Nhiên lấy điện thoại trong túi đưa cho anh. Cô nhìn anh thuần thục mở khóa, sau đó ấn một dãy số rồi gọi đi.

 

Vài giây sau.

 

“Alo, là em, Chu Duyên Xuyên.”

 

“Ừ, giờ em đang ở với An Nhiên, cúp máy đây.”

 

Cúp điện thoại xong, Chu Duyên Xuyên đưa điện thoại cho cô.

 

“Anh Triệu à?”

 

“Ừ.”

Loading...