Người Tình Trong Mộng - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:41:15
Lượt xem: 122
Vừa đến sân bay, Hà An Nhiên tìm kiếm trong đám người, cuối cùng cũng nhìn thấy Từ Diễm đứng cạnh cây cột trong đại sảnh. Anh mặc áo khoác màu đen, choàng khăn quàng cổ rất dày, đứng bên cạnh va li, thi thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại. Hà An Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra anh đang không kiên nhẫn.
"Từ Diễm!" Cô vẫy tay từ xa với anh.
Từ Diễm nhìn Hà An Nhiên đang đến chỗ mình.
"Ngại quá, em đến muộn." Hà An Nhiên mềm giọng nói với anh ấy. Cô rất rõ ràng, Từ Diễm luôn ăn mềm không ăn cứng.
"Hà An Nhiên, nói nửa tiếng, giờ nhìn xem đã mấy tiếng rồi, ông đây cũng sắp đông chết!" Từ Diễm nhìn Hà An Nhiên bằng nửa con mắt.
"Em đâu có nói với anh là nửa tiếng, đó là anh tự nói." Hà An Nhiên tỏ vẻ rất vô tội.
"À, giờ em trách anh sao? " Từ Diễm đưa tay kéo vai cô lại.
"Được rồi được rồi, anh cũng đừng được một tấc lại muốn thêm một thước, em đến đón anh là đã tốt với anh lắm rồi." Hà An Nhiên dùng ngón tay búng mu bàn tay đang đặt trên vai mình.
Từ Diễm am hiểu lồng tiếng cổ phong [2], trình độ kiệt xuất đến mức khiến cho người ta cảm thấy Từ Diễm như một công tử ôn nhuận như ngọc.
[2] Một phong cách âm nhạc của Trung Quốc với giai điệu cổ điển tao nhã, đậm chất thi ca.
Nhưng...
Tất cả đều là lừa! người!
Toàn bộ đều là biểu hiện giả dối, trong lòng Hà An Nhiên rất rõ ràng, Từ Diễm chính là một con thỏ xù lông.
Từ Diễm ăn đau thu tay về.
"Độc nhất lòng dạ đàn bà."
Hà An Nhiên trừng mắt với anh: "Đã nói anh đừng chọc em."
"Được rồi được rồi, không trêu em nữa."
Ngồi trên xe taxi, Hà An Nhiên ngồi phía trước, Từ Diễm ngồi phía sau.
"Anh Triệu Thanh đâu?" Hà An Nhiên xoay người lại hỏi.
"Triệu Thanh đến phòng thu âm rồi, tìm hiểu quy trình cụ thể trước."
"Vậy lúc nào anh qua?"
"Chắc là giữa trưa mai đi." Từ Diễm nói.
"Đúng rồi, giờ trong giới đều lan truyền anh và Đường Khanh mỹ nhân ở bên nhau, thật à?" Hà An Nhiên ghé vào lưng ghế, bừng bừng hứng thú hỏi anh.
Đường Khanh mỹ nhân là cô gái có tiếng trong giới phối khí. Hơn nữa hầu như chỉ cần vở kịch có nam chính là Từ Diễm, thì nữ chính nhất định là Đường Khanh mỹ nhân, như vậy rất khó để người ta không nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ.
Từ Diễm vươn tay ra sau đầu, chân dài duỗi ra phía trước: "Là tin đồn bậy bạ thôi, anh và cô ấy chỉ có quan hệ hợp tác."
"Mỗi ngày anh và Đường Khanh mỹ nhân đều sớm chiều ở chung, chẳng lẽ anh không có chút cảm giác nào sao?"
"Em hy vọng anh và cô ấy ở bên nhau?" Giọng Từ Diễm bắt đầu nghiêm túc, anh nhìn cô chằm chằm.
Hà An Nhiên nhất thời không biết nên nói gì.
"Được rồi, em đừng ghép đôi lung tung nữa, anh và Đường Khanh không có khả năng ở bên nhau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-28.html.]
"Được rồi." Hà An Nhiên nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà An Nhiên vẫn luôn chú ý thế giới ngoài cửa sổ, cho nên không chú ý đến tầm mắt Từ Diễm dừng trên người cô. Anh nhìn sườn mặt tinh xảo của Hà An Nhiên, trong lòng vô cùng mềm mại, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
...
Vào cửa, Từ Diễm không quan tâm gì nữa, trực tiếp ngã lên sô pha.
Hà An Nhiên giúp anh lấy quần áo trong hành lý ra.
"Quần áo phải phân loại để trong ngăn tủ, đồ dùng rửa mặt cũng phải sắp xếp lại, giày để theo nhãn hiệu..."
Động tác thu dọn đồ đạc của Hà An Nhiên dừng lại. Cô nhìn Từ Diễm đang ngồi trên sô pha lải nhải, cô đứng dậy, không chút khách khí đạp vào chân anh: "Nhiều chuyện như vậy thì tự dọn đi."
Từ Diễm ngẩng đầu nhìn Hà An Nhiên, hai người không cam lòng yếu thế đối mắt với nhau, cuối cùng vẫn là Từ Diễm bại trận trước.
"Được rồi, bà cô, em cứ tùy tiện bỏ trên giường đi, muốn bỏ thế nào thế nào thì cứ bỏ thế đấy."
"An Nhiên, lát nữa đi ăn cơm không?"
"Mấy giờ rồi?"
Từ Diễm nhìn điện thoại: "Bảy giờ."
"Bộp." Trong phòng ngủ truyền đến tiếng đồ rơi xuống đất.
Từ Diễm "soạt" một cái ngồi dậy khỏi sô pha.
"An Nhiên, em sao thế?"
Anh còn chưa đi vào phòng ngủ đã thấy Hà An Nhiên vội vàng chạy ra, vừa nói với anh vừa mang áo khoác.
"Em đột nhiên nhớ ra em còn có việc gấp, không ăn đâu. Đồ trong phòng anh tự thu dọn đi, không kịp nữa rồi, em đi đây."
Vừa dứt lời, Hà An Nhiên đã mở cửa chạy ra ngoài.
"Anh đưa em đi nha."
"Không cần..." Giọng cô vọng ngoài hành lang.
Từ Diễm nhìn cánh cửa đang mở rộng.
Việc gì mà lại có thể khiến cô gấp gáp như vậy?
...
Hơn tám giờ tối, gió đêm lạnh run, bóng cây lắc lư, đèn đường trong tiểu khu sáng lên, thi thoảng có tốp ba tốp năm người đi qua.
Hai tay Hà An Nhiên để trong túi, bước từng bước đến tòa nhà nơi cô ở.
Cô vừa từ cầu Tửu Tiên về, sau khi rời khỏi nhà Từ Diễm, cô chạy đến cầu Tửu Tiên, cô lo Chu Duyên Xuyên vẫn còn ở đó đợi cô. Nhưng cô đợi ở đó nửa tiếng cũng không nhìn thấy Chu Duyên Xuyên, nghĩ lại thì chắc là anh đã về rồi, vì thế cô về nhà.
Buổi chiều lúc nhận được điện thoại của Từ Diễm, Từ Diễm cứ thúc giục làm cô cuống quýt, vì thế mới quên mất Chu Duyên Xuyên. Trong lòng cô rất bất an, nếu anh thật sự tức giận thì làm sao bây giờ, nếu anh không bao giờ để ý đến cô nữa thì cô phải làm sao đây?
Nghĩ như vậy, cô không khỏi tăng nhanh bước chân, giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà sạc điện thoại, sau đó gọi điện thoại giải thích với anh.
Lúc cô đang trầm mặc bước đi, đột nhiên lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng dưới ngọn đèn đường trước nhà cô. Anh đội mũ lưỡi trai, cúi đầu, một tay cho vào túi, một tay cầm điếu t.h.u.ố.c lá sắp cháy hết, đèn đường mờ nhạt chiếu vào người anh, tạo nên một cái bóng cô đơn trên mặt đất.
Trong lòng Hà An Nhiên bỗng nhiên đau đớn, cô dè dặt gọi anh: "... Chu Duyên Xuyên."