Người Tình Trong Mộng - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-07-29 11:46:49
Lượt xem: 133
Hà An Nhiên ngẫm nghĩ, người ta cũng đã giúp mình nặn kem đánh răng rồi, nếu giờ cô còn cự tuyệt thì thì có phải sẽ kiểu cách lắm không?
Cho nên cô vẫn đi qua.
Hai người đứng trước bồn rửa tay, một cao một thấp, từng người cúi đầu. Hà An Nhiên rất nghiêm túc đánh răng, bởi vì cô không dám ngẩng đầu nhìn anh trong gương.
Thật vất vả hai người mới đánh răng rửa mặt xong, xuống tầng ăn sáng.
Sáng sớm, Triệu Ức Từ đã chuẩn bị cơm sáng xong, bà đang đun sữa bò.
“Dậy rồi à.”
“Cô Triệu, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Vâng, ngon lắm ạ.”
Còn có một người nữa, là Chu Lễ kiến.
Hà An Nhiên cười nói: “Chú Chu.”
Xem ra tâm tình Chu Lễ Kiến rất tốt, người luôn ít nói ít cười như ông giờ trên mặt cũng toàn ý cười.
“An Nhiên à, nhiều năm không gặp, cháu đã lớn thật rồi, rất tốt, rất tốt.” Chu Lễ Kiến cảm khái.
“An Nhiên, nhiều năm rồi không gặp, con phải thường đến chơi với cô đấy.” Triệu Ức Từ ăn một miếng cháo, nói.
Hà An Nhiên biết, giờ cô cự tuyệt cũng vô dụng, cho nên dứt khoát sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên, chắc chắn mà.”
Triệu Ức Từ cưng nựng xoa mặt cô: "Mau ăn sáng, ăn sáng nào."
...
Cơm nước xong, Hà An Nhiên giúp Triệu Ức Từ thu dọn chén đũa, đã gần bảy giờ cô mới nhớ đến hôm nay còn phải đi làm. Thấy Hà An Nhiên luống cuống tay chân, Triệu Ức Từ an ủi.
“Đừng vội, để Duyên Xuyên đưa con đi, không muộn đâu.”
“Không cần đâu ạ, cô Triệu, con gọi xe là được.”
Hà An Nhiên cũng không dám để Chu Duyên Xuyên đưa đón, dù sao thì anh cũng là nhân vật công chúng.
“Không sao, ở nhà anh cũng không có việc gì, có thể đưa em đi, không cần phải vội.”
“Nhưng lỡ như…”
Hà An Nhiên còn chưa nói xong nói thì đã bị sa vào ánh mắt của Chu Duyên Xuyên.
Ở trên xe, Chu Duyên Xuyên mắt nhìn thẳng lái xe, Hà An Nhiên cúi đầu làm như lơ đãng chơi điện thoại.
Vừa rồi lúc rời đi, cô cố tình ra ban công ở phòng khách xem, nơi đó vốn là chỗ ở của Yoyo, nhưng giờ bị sửa sang lại sạch sẽ, không có ổ chó, không có đồ ăn cho chó, càng không có Yoyo.
Thật ra cô rất muốn hỏi Chu Duyên Xuyên là Yoyo đâu rồi, nhưng cô lại sợ nhận được đáp án mà mình sợ hãi, cho nên vẫn luôn chịu đựng không hỏi đến.
Cô nhớ lúc mẹ mang mình đi, cô và mẹ đi rất gấp, thậm chí là chỉ thu dọn vài bộ quần áo đơn giản rồi đi ngay. Lúc đó cô sững người ra, không biết vì sao lại phải đi gấp như vậy, cô hỏi mẹ, nhưng từ đầu đến cuối mẹ cô lại không nói một chữ với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-26.html.]
Khi ngồi chờ ở sân bay, trong lòng cô rất sợ hãi, cô bất an ngồi ở đó, vẫn luôn nhìn cửa ra vào ở đại sảnh, cô cầu nguyện cho Chu Duyên Xuyên có thể xuất hiện, có thể ngăn mẹ cô lại, bởi vì cô không muốn rời xa anh.
Sau đó, cô cũng không mong anh có thể ngăn mẹ cô lại nữa, chỉ mong mình có thể thấy gặp anh lần cuối cùng, chỉ thế cũng đã đủ rồi.
Cô chờ đến khi soát vé, nhưng vẫn không chờ được Chu Duyên Xuyên.
Cuối cùng hai người họ cũng không thể gặp mặt nhau lần cuối, một cậu chào tạm biệt cũng không kịp nói.
Thế giới rộng lớn, nghe nói tỷ lệ gặp được một người là 0.00487%, cô sợ mình không thể gặp lại được Chu Duyên Xuyên.
...
“Đến rồi.”
Lúc Hà An Nhiên còn đang suy nghĩ miên man, Chu Duyên Xuyên đã đưa cô đến trước phòng làm việc.
Hà An Nhiên phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng nói.
Cô đẩy cửa xuống xe, đang muốn đóng cửa xe thì lại nghe thấy giọng của Chu Duyên Xuyên vang lên: “An Nhiên, Yoyo ở nhà anh.”
“Sao?” Cô nhìn anh.
“Anh nói Yoyo không ở Chu gia, ở nhà anh.” Thật ra vừa rồi lúc còn ở Chu gia, Chu Duyên Xuyên đã thấy Hà An Nhiên vẫn luôn tìm tòi trong phòng khách, anh biết cô đang tìm Yoyo.
Theo lời Chu Duyên Xuyên thì ‘Chu gia’ và ‘nhà anh’ khác nhau rất lớn, ‘Chu gia’ chỉ là nhà bố mẹ anh, còn ‘nhà anh’ là nhà của Chu Duyên Xuyên.
“Thật không?”
“Lừa em làm gì.”
Hà An Nhiên nhíu mày, nếu Yoyo ở nhà anh như lời anh nói, vậy bảy năm nay người nuôi Yoyo là anh, nhưng không phải Chu Duyên Xuyên ghét nhất mấy động vật nhỏ sao?
“Được rồi, nhanh đi làm đi. Tan tầm anh đến đón em, mang em đi xem nó.”
“Vâng, tạm biệt.” Tưởng tượng đến việc có thể nhìn thấy Yoyo nhà mình, Hà An Nhiên lập tức lâng lâng.
Đóng cửa xe lại cho Chu Duyên Xuyên, sau khi Chu Duyên Xuyên lái xe rời khỏi, cô mới xoay người đi vào tòa nhà, còn chưa đi được vài bước liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng Tôn Duyệt.
“Ai da, Touareg à.”
Hà An Nhiên xoay người sang chỗ khác, Tôn Duyệt nhảy qua, chạy đến chỗ cô.
“Nói mau, ai đó, không phải là Từ Diễm chứ, nhưng Từ Diễm cũng không lái Touareg nha.”
“Không phải Từ Diễm, là một người bạn.”
“Bạn, Hà An Nhiên, bên cạnh cậu có bao nhiêu bạn mình còn không biết sao? Cậu có bạn lái Touareg từ khi nào, hơn nữa còn là một người đàn ông.”
“Sao cậu biết là đàn ông?”
“Thường thì phái nam hay lái Touareg hơn so với phái nữ, phái nữ hay thích Beetle, Dior A4 hơn. Touareg vẫn tương đối hợp để đàn ông lái, hơn nữa còn là loại đàn ông khiêm tốn, lý trí, thực dụng.”
Bây giờ Hà An Nhiên quả thực là phục sát đất Tôn Duyệt, cô cảm thấy cô ấy không nên làm hoa sĩ mà có thể suy xét đi làm tiếp thị ô tô.