Người Tình Trong Mộng - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-07-26 22:58:11
Lượt xem: 170
Chu gia vẫn luôn theo nghiệp kinh doanh, cũng có công ty của nhà mình. Từ khi còn nhỏ Chu Duyên Xuyên đã được kỳ vọng sẽ thi đậu học viện Tài chính Bắc Kinh, tốt nghiệp thì hỗ trợ quản lý công ty. Nhưng lên năm ba cao trung, anh lại gạt tất cả mọi người, sửa lại nguyện vọng, không điền học viện Tài chính Bắc Kinh mà lại điền học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Lúc thư thông báo trúng tuyển gửi đến, người trong nhà ai cũng sửng sốt, đặc biệt là bố của anh - Chu Lễ Kiến, lúc đó đã nổi trận lôi đình.
Nếu không phải bà cản lại thì không chừng ông đã xé nát tờ giấy thông báo trúng tuyển kia.
Từ nhỏ Duyên Xuyên đã có chủ kiến, chuyện anh muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được, chuyện anh không muốn thì cũng không ai cưỡng ép. Thấy Chu Lễ Kiến nổi trận lôi đình, anh cũng chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt quạnh quẽ nhìn phía sau sô pha, trên mặt không có biểu tình gì khác.
Chu Lễ Kiến ở công ty luôn uy nghiêm, công chính nghiêm minh, nhưng đối với con trai lại chưa từng nổi giận, bởi vì ông biết con ông là người thế nào, ông vẫn luôn rất yên tâm với nó, thậm chí là vui mừng. Nhưng ông lại không ngờ, đứa con trai mình luôn tự hào lại chui vào giới giải trí, cái nơi vàng thau lẫn lộn kia.
Ngày đó có lẽ là Chu Lễ Kiến quá tức giận, hơn nữa thái độ thờ ơ của Chu Duyên Xuyên càng khiến ông phát hỏa, mất đi tác phong thường ngày, muốn trừng phạt anh. Nhưng cuối cùng ông vẫn không trừng phạt được, bởi vì An Nhiên.
Ngay lúc ông đi qua chỗ Duyên Xuyên, An Nhiên đột nhiên quỳ xuống ôm đùi ông khóc lớn, sống c.h.ế.t không cho ông động thủ.
Bà còn nhớ lúc đó cô bé vừa khóc vừa nói: “Chú Chu, muốn đánh thì chú đánh con đi. Không phải anh ấy sai, là con không tốt, là con lén sửa lại nguyện vọng của anh Duyên Xuyên, chú Chu, con xin lỗi, con biết sai rồi…”
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, bởi vì An Nhiên là một cô bé yên tĩnh lạnh nhạt, chưa ai từng thấy cô rơi nước mắt, nhưng giờ lại khóc đến mức như vậy, ngay cả Thẩm Bội Tuệ cũng bị cô dọa đến. An Nhiên chưa từng gọi Duyên Xuyên là anh, ngày đó có lẽ sợ quá nên mới kêu như vậy.
Chu Lễ Kiến vẫn luôn rất thích con gái, đáng tiếc ông chỉ có mình Duyên Xuyên nên luôn cưng chiều An Nhiên. Thậm chí còn cưng chiều An Nhiên hơn cả con trai nhà mình, tuy biết cô nói vậy là để giải vây cho Duyên Xuyên nhưng nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, một bụng đầy lửa giận của ông cũng bị dập tắt.
Hơn nữa ván đã đóng thuyền, ông cũng không thể làm gì nữa, cho nên ông không nhắc lại chuyện này, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.
Bố con hai người vốn đã không phải là người thân thiện, hơn nữa còn có tấm màn phân cách này, cho nên quan hệ nhiều năm vẫn không chuyển biến tốt đẹp.
...
“Lão Chu, vào bưng thức ăn. Con trai, đi lấy chén.”
Trong phòng bếp truyền đến tiếng hét lớn của Triệu Ức Từ, hai người đang trầm mặc dường như là đồng thời buông báo. Một người đi bưng thức ăn, một người đi lấy chén, ai làm việc ấy, gọn gàng ngăn nắp.
Chu Lễ Kiến vẫn luôn thực hiện chính sách “ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng chính sách này trước mặt Triệu Ức Từ hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
“Duyên Xuyên, lần này quay trong bao lâu?” Triệu Ức Từ vừa gắp đồ ăn cho anh vừa hỏi.
“Chắc là hai tháng.”
“Hai tháng à, cũng lâu đấy.” Triệu Ức Từ mất mát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-22.html.]
Hai bố con này, cả hai đều là người bận rộn, một người bận rộn đóng phim, một người bận rộn đi xã giao. Chu Lễ kiến còn tốt, dù có về muộn thì ít nhất cũng là đi sớm về trễ. Còn Chu Duyên Xuyên thực đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ba trăm sáu mươi lăm ngày thì ít nhất có ba trăm sáu mươi ngày ngâm mình ở đoàn làm phim. Ngày thường muốn biết tin tức gì của con trai mình, bà đều phải lên mạng.
Đương nhiên Chu Duyên Xuyên thấy được sự mất mát nơi đáy mắt của Triệu Ức Từ, anh vừa dùng bữa vừa như vô tình nói: “Chờ quay Cẩm Tú xong, có khả năng con sẽ nghỉ ngơi một thời gian.”
Anh vừa dứt lời, mất mát trên mặt Triệu Ức Từ liền biến thành ánh sáng.
“Vậy là tốt rồi, cần gì mà phải vất vả quanh năm suốt tháng như vậy, phải nên nghỉ ngơi.”
“Rõ ràng là đã có sẵn đường cho nó đi, nó còn không vui, một hai phải tự dấn thân như vậy, còn có cách nào nữa?” Chu Lễ Kiến hiếm khi mở miệng nói chuyện.
Không khí trên bàn cơm bỗng nhiên lạnh xuống, Triệu Ức Từ liếc xéo Chu Lễ Kiến. Đang tốt lành tự nhiên lại nói chuyện này làm gì, không muốn để người ta thoải mái phải không?
Chu Lễ Kiến hừ một tiếng, không trả lời.
Chu Duyên Xuyên cũng không phản bác ông ấy, chỉ mỉm cười: “Không phải từ nhỏ bố đã nói với con, con đường mình lựa chọn, cho dù có phải lết thì cũng phải đi hết sao?”
Chu Lễ Kiến ảo não, đúng là ông từng nói như thế, nhưng cũng phải xem đây là con đường gì đã chứ, con đường tươi sáng không đi, một hai phải đi con đường bất chính!
Triệu Ức Từ không muốn hai bố con lại tiếp tục đề tài này, vội vàng mở miệng hỏi: “Duyên Xuyên, tuổi con cũng không nhỏ nữa, khi nào mới suy xét đến chuyện… kết hôn?”
Nhắc đến chuyện kết hôn, Chu Lễ Kiến không khỏi nhìn anh nhiều thêm vài lần. Tuy ngoài miệng ông không nói nhưng trong lòng cũng đã gấp gáp lắm rồi.
Chu Duyên Xuyên nhìn vẻ mặt chờ mong Triệu Ức Từ, thong dong nói: “Chuyện kết hôn này còn sớm.”
Gương mặt chờ mong của Triệu Ức Từ lập tức suy sụp, ngay cả Chu Lễ Kiến cũng không ôm hy vọng nữa, tiếp tục cho cơm vào miệng mình.
“Sớm? Sớm chỗ nào nữa, con đã ba mươi tuổi rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có, con còn muốn thế nào? Chẳng lẽ con muốn ngâm mình trong giới giải trí cho đến ngày thiên hướng lệch lạc [2] luôn sao?” Có lẽ Triệu Ức Từ tức giận, ngay cả “thiên hướng lệch lạc” cũng nói ra.
[2] Ý của Triệu Ức Từ là anh chờ đến ngày mình bị đồng tính luôn sao ┐(´д")┌
Từ này vừa thốt ra, dường như là hai bố con đồng thời ngẩng đầu nhìn bà.
Triệu Ức Từ mất tự nhiên ho khan, lúc nói không cảm thấy gì, nói xong mới phản ứng lại, hình như vừa rồi mình nói hơi quá.
“Mọi người đều nói đàn ông ba mươi lập gia lập nghiệp. Nghiệp con đã lập, còn gia thì sao…”
“Mẹ, An Nhiên về rồi.”