Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình - Chương 31: Tha thứ
Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:48:05
Lượt xem: 8
Bị Giang Ly cự tuyệt, Tần Yểu Yểu sững người, khuôn mặt tươi cười thoáng chốc trở nên gượng gạo:
“Chị Ly Ly, chẳng lẽ chị vẫn chưa tha thứ cho em sao?”
Người xung quanh chứng kiến cảnh này, không kiềm chế được mà lên tiếng khuyên bảo:
“Giang Ly, chỉ là một cốc trà sữa thôi mà, hơn nữa đó còn là tấm lòng của cô bé. Cô đừng từ chối như vậy.”
“Chúng ta đều là đồng nghiệp cùng một công ty, không nên khách khí quá chứ? Tất cả chúng tôi đã nhận rồi, nếu cô không nhận thì chúng tôi cũng thấy xấu hổ.”
“Đúng vậy, chị Ly Ly, bình thường cô có thể xa cách cũng được nhưng đây là tấm lòng của Yểu Yểu, cô không thể từ chối thẳng thừng như vậy được.”
Bị mọi người đồng loạt thúc giục, Giang Ly cảm thấy lồng n.g.ự.c khó chịu nhưng sau một thoáng do dự, cô vẫn đưa tay nhận lấy ly trà sữa từ Tần Yểu Yểu: “Cảm ơn.”
Khi mọi người dần dần ra về, Giang Ly cầm ly trà sữa trong tay, lặng lẽ tiến về phía thùng rác ở hành lang. Vừa định ném ly trà sữa vào thì giọng nói vang lên từ phía sau khiến cô khựng lại.
“Chị Ly Ly, trễ như vậy rồi, sao chị vẫn chưa về?”
Giọng nói ngọt ngào của Tần Yểu Yểu khiến Giang Ly căng thẳng. Cô xoay người chậm rãi và bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Tần Yểu Yểu.
Cô gái nhỏ nhắn, dễ thương với nụ cười như mật ngọt, tay kéo nhẹ ống tay áo của Tiêu Nghiễn Chi, trông họ thật xứng đôi. Anh cao lớn, uy nghiêm, còn cô trông nhỏ nhắn đáng yêu. Hình ảnh ấy như thể được vẽ ra từ một câu chuyện hoàn hảo.
Giang Ly cảm thấy trái tim mình chùng xuống, cô giấu ly trà sữa ra sau lưng và trả lời khẽ:
“Ừ, tôi đang chuẩn bị về.”
Tần Yểu Yểu không để lỡ điều gì, cô bước tới với vẻ săn sóc:
“Chị Ly Ly đang định vứt rác phải không? Để em giúp chị…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/chuong-31-tha-thu.html.]
Ánh mắt Tần Yểu Yểu bất chợt dừng lại khi nhìn thấy ly trà sữa trong tay Giang Ly. Nụ cười trên khuôn mặt cô lập tức biến mất.
Giang Ly thở dài, biết rằng mình đã bị phát hiện. Cô không còn giấu diếm, thẳng thắn nói:
“Xin lỗi. Lúc nãy có nhiều đồng nghiệp xung quanh nên tôi không thể từ chối thẳng thừng. Thật ra, tôi bị dị ứng với sữa, không thể uống trà sữa.”
Cô nghĩ lời giải thích của mình đã đủ chân thành nhưng không khí xung quanh vẫn nặng nề, như thể mọi thứ vừa trở nên căng thẳng hơn.
Tiêu Nghiễn Chi đứng cạnh đó, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt càng lúc càng khó chịu.
Tần Yểu Yểu cúi đầu, giọng nói yếu ớt vang lên:
“Chị Ly Ly, hóa ra chị vẫn không tha thứ cho em. Nếu chị bị dị ứng, sao chị không nói thẳng với em từ đầu? Cần gì phải nhận rồi lại âm thầm vứt đi?”
Lời nói của Tần Yểu Yểu như mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào Giang Ly khiến cô cảm thấy mình bị đặt vào tình thế khó xử, như thể cô là người hai mặt.
Giang Ly cảm nhận rõ sự bất lực trào dâng trong lòng nhưng cô vẫn giữ thẳng lưng, không muốn phản bác.
Tần Yểu Yểu mím môi, bàn tay nhỏ bé bấu c.h.ặ.t t.a.y áo của Tiêu Nghiễn Chi, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
“Chị Ly Ly, em thật sự không biết phải làm sao. Chị có thể nói cho em biết, em phải làm gì để chị tha thứ cho em không?”
Tiêu Nghiễn Chi lúc này nghiêm mặt, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng và khó chịu:
“Giang Ly, cô tốt nhất đừng có không biết điều!”
Lời nói của anh như một nhát búa nện thẳng vào n.g.ự.c Giang Ly. Cả ngày dài mệt mỏi đã khiến cơ thể cô như muốn sụp đổ, giờ đây, những lời nói nặng nề của Tiêu Nghiễn Chi càng khiến cô cảm thấy suy sụp. Cô loạng choạng, gần như không đứng vững.
Giang Ly cắn chặt môi, đôi môi khô khốc không còn chút sức sống. Ánh mắt cô dần trở nên u ám, như bị hút cạn ánh sáng.
Nhìn hai người trước mặt, Giang Ly cảm thấy lạc lõng. Cuối cùng, sau một lúc im lặng, cô lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo nhưng cũng chất chứa sự mệt mỏi:
“Tần Yểu Yểu, vậy cô muốn tôi phải làm gì thì cô mới tin rằng tôi đã tha thứ cho cô?”