Người Ta Sinh Tồn Vật Vã,Tôi Mở Hack Gặp Đâu Quét Đó - Chương 513

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:05:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nghe trong quá trình nghiên cứu vắc xin virus zombie, vị đại nhân bí ẩn cũng giúp đỡ nhiều.”

Lần mặt đều kinh ngạc.

Biết tương lai, thể dự đoán chính xác tai họa tiếp theo, còn thể cung cấp thông tin quan trọng giúp mở khóa vắc xin virus zombie?? Điều ngay cả trong tiểu thuyết cũng chỉ thể là con cưng của trời đất!

sự trợ giúp như , trách căn cứ Thâm Không thể nhanh chóng trỗi dậy trong thời gian ngắn…

“Tên là gì?” Lục Sanh nhíu mày hỏi.

suy nghĩ vô khả năng trong lòng, nhưng vẫn thể tin rằng thật sự một nhà tiên tri tương lai tồn tại.

Kiếp lăn lộn trong tận thế ba năm, từng ai thức tỉnh dị năng hệ dự đoán. So với dự đoán, cô càng thiên về khả năng trùng sinh giống !

Tuyền Lê

Hàn Nhị cố gắng nhớ những tin đồn thu thập , “Nghe là một đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú, coi trọng trong căn cứ Thâm Không, bình thường đều ở trong khu vực trung tâm của căn cứ, từng xuất hiện ở khu vực ngoại vi.”

Vừa bọn họ giao nộp tinh hạch, mới thông báo rằng dù thủ tục đăng ký nhập tịch, khu vực hoạt động trong căn cứ cũng chỉ một phần ba.

Căn cứ Thâm Không quy định cấp bậc nghiêm ngặt, căn cứ rộng lớn chia thành khu vực thượng và khu vực hạ.

Thân phận cư dân trong căn cứ cũng phân chia cao thấp, theo năng lực và đóng góp cho căn cứ, cấp bậc cư dân từ cấp một đến cấp năm.

Cư dân cấp một đến cấp ba chỉ thể hoạt động ở khu vực hạ của căn cứ, khi cấp bậc cư dân đạt đến cấp bốn, mới tư cách nhận thẻ phận để khu vực thượng.

Khu vực thượng, dù là điều kiện sinh hoạt phần thưởng nhiệm vụ của căn cứ đều phong phú hơn, mức sống tăng vọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-513.html.]

cấp bậc cư dân là cố định, mỗi tháng căn cứ Thâm Không đều thống kê giá trị đóng góp của tất cả cư dân, khu vực thượng cũng sẽ thực hiện chế độ loại bỏ cuối cùng, để đảm bảo lượng nhân viên khu vực thượng kiểm soát trong một phạm vi nhất định, đồng thời cũng sự lưu động nhất định.

Vài đang bàn bạc, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng chuông điện tử chói tai.

“Giờ Ăn cơm , Giờ ăn cơm!” Không ai đó hét lớn.

Đám còn đang bàn tán sôi nổi, tức khắc như những con hổ xổ lồng lao về phía nhà ăn cách đó vài trăm mét.

Trương Hiểu Quyên tò mò kéo một cô gái trẻ, “Sao các cô vội vàng ?”

“Ôi, các mới đến ? Nhà ăn ở khu vực hạ của chúng là cung cấp giới hạn thời gian và lượng, mỗi bữa chỉ mở cửa nửa tiếng, muộn là ngay cả nước rửa nồi cũng để uống!”

“Không với các nữa! Không kịp !”

Cô gái xong một câu vội vã chạy .

Lục Sanh và những khác hiếu kỳ đến nhà ăn, cửa sổ chen chúc đầy đang xếp hàng lấy cơm.

Còn kịp đến gần, bên trong truyền đến giọng thiếu kiên nhẫn của nhân viên, “Hết hết ! Rau và cơm đều hết !”

Những lấy cơm nhất thời vang lên tiếng ai oán, họ dựa cửa sổ thương lượng với nhân viên, “Còn nước rau ? Cho chúng chút nước rau ăn với bánh đậu cũng ! Đã hai bữa tranh thủ cơm , thật sự sắp chịu nổi nữa !”

Rầm!

Một đàn ông vạm vỡ mặc tạp dề ném cái nồi sắt xuống cửa sổ, mắng mỏ, “Các dân cấp thấp thật khó chiều! Lượng cơm căn cứ mỗi ngày cung cấp cho khu vực hạ chỉ , các tranh thủ thì trách ai? Đừng nước rau, ngay cả tro đáy nồi cũng !”

Mặc dù từ chối, nhưng những còn vẫn chịu rời , chăm chú bên trong cửa sổ.

Loading...