Người Ta Sinh Tồn Vật Vã,Tôi Mở Hack Gặp Đâu Quét Đó - Chương 440
Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:14:15
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường nét cao lớn rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú như Nữ Oa trổ tài, một cặp kính gọng vàng nửa vành lười biếng vắt sống mũi.
Thầy Hứa?
Sao thầy Hứa ở trong phòng cô?
“Anh tại ở đây?”
Lục Sanh đột nhiên cảm thấy một chút căng thẳng.
Cô gượng gạo nghịch ngợm cái cổ vịt mà Tráng Tráng thu thập, nhíu mày hỏi.
Hứa Diệc gì, ngược dậy khỏi ghế sofa, sải bước đến bên cạnh Lục Sanh.
Một tay chống lên đầu giường, cúi xuống cô với nụ nửa miệng.
Khoảng cách giữa hai chỉ bằng một nắm đấm, từ góc độ của Lục Sanh thể rõ xương quai xanh đẽ ẩn hiện cổ áo mở hờ của Hứa Diệc, còn cơ n.g.ự.c khiến mũi cô nóng ran.
Cảm giác căng thẳng và nóng bức thiêu đốt khiến môi Lục Sanh bỏng rát, cô vô thức nuốt nước bọt.
Đôi mắt hẹp dài cặp kính của Hứa Diệc lộ một tia nhạt, đột nhiên thu ánh mắt, áp sát thêm một chút.
Khoảng cách từ một nắm đ.ấ.m thu hẹp chỉ còn hai ngón tay.
Cô thể cảm nhận thở nóng bỏng của Hứa Diệc đều đặn phả chóp mũi.
Tham sắc là con d.a.o đầu!
Vài chữ mạnh mẽ vang lên trong đầu Lục Sanh thời khắc quan trọng.
Tinh thần CÔ chấn động, theo bản năng đẩy Hứa Diệc .
Đàn ông chỉ chậm tốc độ rút đao của tÔI, ! Thầy Hứa xem cô là bạn, cô chiếm tiện nghi của thầy Hứa?!
Không !
Ngay khi đẩy Hứa Diệc , đầu Lục Sanh đột nhiên nhói lên, đó cảnh tượng mắt đột nhiên đổi.
Chăn cừu nhỏ biến mất, mắt trở về hành lang ngầm âm u.
Không xa, Tráng Tráng và Tên Lửa mơ thấy giấc mơ gì, một mèo một ch.ó ôm l.i.ế.m lông cho .
Tiêu Ngọc và Trương Hiểu Quyên bất tỉnh nhân sự ngã mặt đất, trong tay cô nắm chặt Đường Đao, rút một nửa.
Lục Sanh lòng trầm xuống.
“Có năng lực hệ tinh thần tạo ảo cảnh giam cầm chúng .”
Giọng của Hứa Diệc truyền đến từ phía .
Lục Sanh vốn định đầu hỏi thêm vài câu, nhưng thấy chiếc áo sơ mi cài kín mít của Hứa Diệc, mắt cô tự chủ hiện lên hình ảnh thầy Hứa nửa hở nửa kín trong ảo cảnh .
Cô ngượng ngùng đầu, cố gắng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, “Trước hết xem mấy họ .”
Lục Sanh và Hứa Diệc cùng đỡ Tiêu Ngọc và Trương Hiểu Quyên dậy khỏi sàn nhà, lắc mạnh vài cái, cuối cùng cũng gọi tỉnh hai đang bất tỉnh.
Tráng Tráng và Tên Lửa thì dễ giải quyết hơn, chỉ cần Lục Sanh mở lon thức ăn cho thú cưng, hai tên c.h.ế.t sống , nhảy nhót lao tới.
“… mới mơ thấy kết hôn với Điềm Điềm…” Tiêu Ngọc vẻ mặt mờ mịt, xoa trán vỗ mạnh hai cái, “Sao thể ngủ như ?”
Trương Hiểu Quyên vẻ mặt kỳ quái, liên tục ăn vài miếng mứt táo mới tỉnh hồn, “ mơ thấy du lịch cùng cô ngốc Hàn Nhị .”
“Em mơ thấy kẻ cào phân cho em chuẩn cả một kho lon mèo!” Tráng Tráng dùng ánh mắt ám chỉ điên cuồng.
“Chúng nhốt trong ảo cảnh, may mà thoát kịp.”
Lục Sanh lấy khẩu trang lọc ném cho vài , phát cho mỗi vài viên kẹo bạc hà giúp tỉnh táo.
Dị năng hệ tinh thần g.i.ế.c trong vô hình, ít dị năng giả chìm đắm trong ảo cảnh mà hề , cuối cùng c.h.ế.t đói trong giấc ngủ.
Cuộc sống thời mạt thế gian nan, khiến dễ dàng chìm đắm trong ảo cảnh để trốn tránh thực tại tàn khốc.
“Chị Lục, ảo cảnh của chị là gì?” Trương Hiểu Quyên vẻ mặt tò mò chụm tới.
Lục Sanh: “……”
“Anh bạn đeo kính Tiểu Mãng ?”
Cô nhanh chóng che giấu sự hổ thoáng qua, đưa đèn pin soi về phía sâu của hành lang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-440.html.]
Trống rỗng, lấy một bóng .
“Chúng … sẽ lừa chứ?” Tiêu Ngọc chút lo lắng hỏi.
Vài , trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
“Đừng lo, thể định vị Điềm Điềm và Hàn Nhị.”
Hứa Diệc lấy thiết liên lạc con mà đó cho Lục Sanh xem, dựa theo hiển thị màn hình điện tử, giơ tay chỉ về phía cầu thang bên .
“Ngôi nhà thể thiếu thầy Hứa, thầy Hứa thì ngôi nhà sớm muộn cũng tan rã.”
Trương Hiểu Quyên vỗ mạnh má, lấy tinh thần theo.
Theo sự chỉ dẫn của thiết liên lạc con, Lục Sanh và nhanh chóng tìm đến cửa một nhà kho.
Lục Sanh và Hứa Diệc trao đổi ánh mắt, xác định đây chính là vị trí của Tôn Điềm Điềm và Hàn Nhị, lập tức kéo dài đôi chân, một cước đá tung cánh cửa.
“Điềm Điềm!”
Tiêu Ngọc là đầu tiên lao cửa, mới gọi một tiếng một đôi tay mềm mại bịt miệng.
“Suỵt, các nhỏ tiếng một chút.”
Tôn Điềm Điềm giơ ngón tay lên môi hiệu im lặng, tay còn ôm cái tã vải hoa màu hồng, nhẹ nhàng đung đưa.
Tiêu Ngọc trừng mắt kinh ngạc, căng thẳng đầu Lục Sanh.
Hoàn khác với hình ảnh Lục Sanh và dự đoán.
Tôn Điềm Điềm và Hàn Nhị mặt họ an và nguyên vẹn, chút dáng vẻ uy h.i.ế.p ép buộc nào.
Trong phòng ngoài hai họ, còn Tần Kiều và vài nữ quân nhân trẻ tuổi khác của căn cứ k3.
những còn dường như thấy Lục Sanh và đến, chỉ tự co ro ở góc phòng, trong lòng đều ôm một thứ gì đó.
“Em bé mới ngủ, suýt nữa các thức giấc.”
Hàn Nhị ôm chặt cái chăn kẻ ca rô màu xanh trong lòng, hạ giọng hiệu.
“Cô ngốc , đá cửa lớn tiếng như , đứa trẻ nào mà tỉnh?” Trương Hiểu Quyên kinh ngạc đ.á.n.h giá mấy cô gái trong phòng, ngạc nhiên .
Bao gồm cả Tần Kiều, Tôn Điềm Điềm, Hàn Nhị, tất cả phụ nữ trong phòng đều ôm một cái tã nhiều màu sắc, mặt nở rộ ánh sáng của tình mẫu tử.
Khuôn mặt non nớt của Hàn Nhị và Tôn Điềm Điềm cùng với nụ trìu mến, tạo nên một cảm giác kỳ quái nên lời.
Giống như những đứa trẻ trộm mặc quần áo của , một cảm giác phù hợp gây khó chịu.
Tuyền Lê
“Điềm Điềm, đứa trẻ các ôm là từ ?”
Tiêu Ngọc nắm lấy cổ tay Tôn Điềm Điềm, đưa tay vén cái tã trong lòng cô , nhưng Tôn Điềm Điềm nghiêng tránh .
Tôn Điềm Điềm lườm Tiêu Ngọc một cái trách móc, cẩn thận siết chặt cánh tay, giọng điệu đương nhiên, “Đương nhiên là mới sinh . Anh động tác nhẹ một chút, da trẻ con non nớt lắm, đừng hỏng.”
Lục Sanh và , trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
Rõ ràng Tôn Điềm Điềm và mới xử lý thai nhi zombie, giờ cẩn thận ôm từng đứa trẻ trong lòng…
Những đứa trẻ từ ? Chẳng lẽ là những bà m.a.n.g t.h.a.i của căn cứ k3 sinh ?
“Điềm Điềm, đưa đứa trẻ cho tớ.”
Lục Sanh vẻ mặt nghiêm túc, đưa tay đón lấy đứa trẻ trong lòng Tôn Điềm Điềm.
“Cậu hung dữ gì? Đã dọa đến em bé .” Tôn Điềm Điềm nghiêng tránh Lục Sanh, trong giọng lộ sự bất mãn rõ ràng.
Tiêu Ngọc nóng đến bốc khói, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tôn Điềm Điềm, giật phăng cái tã .
Bên trong lớp chăn hoa nhỏ bọc một đứa trẻ nhăn nheo màu xám tro, ngẩng đầu lên Lục Sanh một cách quỷ dị.
Khuôn mặt vốn xí nụ kéo căng càng thêm biến dạng, khóe miệng nhếch lên khoa trương rõ ràng mang theo một chút khiêu khích.
Thứ xí đang chế giễu bọn họ!
“Mẹ nó, đám dơ bẩn chiếm đoạt thể .”
Trương Hiểu Quyên khẽ mắng một tiếng, rồng đất thoát thủ mà , lập tức quấn lấy thể Tôn Điềm Điềm và Hàn Nhị.
Trái với dự đoán của Lục Sanh và , hai vốn tính tình to như con trùng giày vẫn hành động nhanh nhẹn tránh khỏi rồng đất của Trương Hiểu Quyên.