Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 887: Đứa Trẻ Được Tìm Thấy
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:08:14
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh cổng mà Sở Lạc dẫn dân chạy thoát khác hướng với nơi Liễu Tự Diêu đang ở. Lúc , nơi đây vẫn còn nhiều dân chúng hoảng hốt ùa ngoài, nên chạy . Ngước mắt thấy cảnh tượng bầu trời phủ thành chủ, ai nấy đều bàng hoàng.
Độc khí lan tràn nhanh, thoạt xu hướng khuếch tán cả bên ngoài Thu Trạch thành.
“Chạy mau!” – Sở Lạc lập tức quát lớn. Dân chúng chẳng khác gì đàn thỏ hoảng sợ, đồng loạt bỏ chạy về phía xa.
Nàng tiện tay ôm lấy một đứa nhỏ bên cạnh, kéo theo mấy đứa trẻ khác chạy trốn.
Thu Trạch thành chẳng mấy chốc màn độc khí đen kịt bao phủ. Sau khi độc khí lan rộng bên ngoài một quãng thời gian, cuối cùng mới dần dừng . Khi sức tàn phá của nó đạt đến đỉnh điểm từ từ yếu , dân chúng hoảng loạn mệt mỏi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sở Lạc cũng buông một tiếng thở dài, thả đứa bé trong lòng xuống, lúc mới phát hiện gương mặt nó chút quen thuộc.
Nàng vội rút tập tranh Liễu Tự Diêu giao cho , lật vài trang, quả nhiên tìm thấy bức họa giống hệt đứa trẻ .
Đây chính là một trong những tàn hồn mà thuộc hạ của Xích Phát tướng quân đang dốc sức truy tìm – cũng là một trong những đứa trẻ từng nhị sư g.i.ế.c nhầm!
Đứa trẻ chạm đất liền định bỏ chạy, nhưng Sở Lạc nhanh chóng giữ .
“Con ở đây? Bên cạnh còn ai quen ?” nàng vội hỏi.
Thế nhưng đứa bé phản ứng, chỉ ngây ngô nàng, như thể chẳng thấy gì.
Trong quỷ giới, hồn phách đều hình thể. Dù là tàn hồn, vẫn giống như bình thường, song dễ dàng nhận dấu hiệu mất mảnh hồn: đa phần đều lộ bệnh trạng khác , như tâm trí trưởng thành.
“Nó là một thằng ngốc đấy!” – Đứa nhỏ khác vốn theo Sở Lạc bấy lâu lên tiếng , – “Chúng con ở cùng một con phố, ai cũng nó. Thằng ngốc cha , chẳng ai chăm lo, cũng nhà ở. Ngay cả bộ quần áo cũng là đồ con mặc cũ đưa cho nó đó!”
Nghe , lòng Sở Lạc thoáng chua xót, nàng hỏi tiếp: “Vậy nó đến Thu Trạch thành từ khi nào? Hay , các con nó từ lúc nào?”
Cậu bé gãi đầu đáp:
“Cha con , từ lúc con sinh thì nó ở đây , nhiều năm mà chẳng hề đổi dáng vẻ. Cha còn bảo nó chắc chắn của thế giới . thấy nó đáng thương, nên hàng xóm láng giềng gì thì giúp chút ít.”
Nói dứt lời, đôi vợ chồng hoảng hốt liền chạy tới kéo bé – chính là cha của nó.
Trong khi đó, đứa bé ngốc mà Sở Lạc đang nắm tay vẫn yên, vẻ mặt ngây dại, vì ngăn cho chạy nên cứ ngoan ngoãn bất động.
lúc , tin tức từ Liễu Tự Diêu cũng truyền đến. Sở Lạc lập tức bế đứa bé lên, đưa nó rời khỏi đám dân chúng, tìm Liễu Tự Diêu hội hợp.
Lạc Xuyên cũng tỉnh . Vừa mở mắt, thấy Thu Trạch thành đại biến, bản cũng ở một nơi khác.
Thế nhưng nàng dường như chẳng chú ý, chỉ lặng lẽ về phía Liễu Tự Diêu đang rửa bút.
“họa sư công tử…” – Nàng chần chừ tiến gần, giọng run rẩy, – “Hôm đó trong y quán, bức họa mà vẽ… thể cho xem ?”
Thấy gương mặt giống hệt Sở Lạc, Liễu Tự Diêu định từ chối, nhưng chợt nhớ nàng, bèn im lặng, trở tay lấy bức tranh .
Lạc Xuyên cẩn thận trải bức họa, ánh mắt dán chặt bóng dáng thiếu nữ ở chính giữa, hồi lâu chẳng bình tĩnh .
“Cô gái trong tranh…”
“Ngươi bế theo cả một đứa nhỏ trở về thế?” – Giọng Liễu Tự Diêu chợt cắt ngang.
Lạc Xuyên xoay đầu, mới phát hiện Sở Lạc .
“Ta nuôi nổi !” – Liễu Tự Diêu cau mày, – “Ngươi nhặt đồ thường xuyên quá ?”
Sở Lạc nghiêng , để rõ gương mặt đứa bé.
Liễu Tự Diêu lập tức sững , sắc mặt trầm xuống.
“Nhanh như tìm ?”
“Cũng là ngẫu nhiên thôi. Thu Trạch thành giờ trống , dân chạy cả , tuy hỗn loạn nhưng nếu nhờ biến cố , e rằng chúng rời thành cũng chắc gặp . May mắn là còn tìm nó sớm hơn đám .” – Sở Lạc khẽ thở dài.
“Rời khỏi đây .” – Liễu Tự Diêu .
Tin tức về Thu Trạch thành sẽ nhanh chóng lan truyền. Kẻ chủ mưu chính là thành chủ – dùng Cuồng Chủng g.i.ế.c sạch dân chúng trong thành.
“ Tuyết Phách Hương, Cuồng Chủng… một cái là rượu cấm, một cái là t.h.u.ố.c cấm bọn họ thể lấy cả hai, e rằng phía là cùng một thế lực.” – Trên đường rời , Sở Lạc phân tích.
“Thuộc hạ của Xích Phát tướng quân… bọn họ ẩn nhẫn lâu như , tại chọn lúc để g.i.ế.c hại dân chúng quy mô lớn?” – Liễu Tự Diêu thì thầm.
“Xích Phát tướng quân…” – Lạc Xuyên bỗng khe khẽ mở miệng.
Nghe thấy, Sở Lạc liền nàng: “Sao ?”
“Ta Xích Phát tướng quân từng giúp dân chúng tiêu diệt bộ quân phản loạn. Nếu ông , sẽ chẳng cuộc sống yên của chúng bây giờ.” – Lạc Xuyên đáp.
“Những lời ngươi từ ai?”
“Rất nhiều đều thế.”
Sở Lạc im lặng.
“Ông tiêu diệt phản loạn là thật, đối địch với Quỷ Vương thành cũng là thật.” – Lúc Liễu Tự Diêu lên tiếng, – “Nếu sống yên trong sự cai trị của Quỷ Vương thành, nhất đừng nhắc đến ông .”
Lạc Xuyên khẽ gật đầu, hỏi: “Giờ chúng sẽ ?”
“Thành Thiên Mạch.” – Liễu Tự Diêu đáp.
Từ lời quan Thu Trạch thành, nơi đó từng xảy sự kiện đại hỏa táng ngàn . Rất thể ở đó cũng còn dấu vết của thuộc hạ Xích Phát tướng quân.
Giờ đây, kể từ khi thành chủ Thu Trạch thành gấp rút rút lui trong đêm, manh mối mà bọn họ nắm giữ đều đứt gãy, chỉ còn cách tìm tòi từ một phương diện khác.
“Thiên Nguyệt thành ở ?” Sở Lạc lên tiếng hỏi, nơi chính là cố hương của Lạc Xuyên, nàng còn dự định đến đó để tìm hiểu về phương t.h.u.ố.c bí truyền.
“Ngay bên cạnh Quỷ Vương thành,” Liễu Tự Diêu khỏi ngạc nhiên nàng: “Sao ngươi nơi ?”
Sở Lạc chỉ về phía Lạc Xuyên: “Đó là quê hương của nàng, định đưa nàng một chuyến.”
Nghe , Liễu Tự Diêu liếc mắt Lạc Xuyên, đó nhíu mày nghiêm nghị.
“Nơi đó ngay sát Quỷ Vương thành, các ngươi mạng ?”
Lời vang lên như truyền âm tâm trí Sở Lạc.
Sở Lạc chỉ mỉm nhẹ: “Chẳng còn tiến Quỷ Vương thành ?”
Dẫu , thái độ của Liễu Tự Diêu vẫn kiên định: “Riêng việc , tuyệt đối .”
Sở Lạc lặng lẽ đưa mắt chiếc chuông vàng giấu tay áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-887-dua-tre-duoc-tim-thay.html.]
“Ta vật , Tô Kỳ Mộc sẽ giúp . Hắn giờ mạnh mẽ lắm , hơn nữa chính phá vỡ quỷ vực thể giải của Quỷ Vương.”
Chỉ là mấy ngày trôi qua ở Quỷ Giới, nàng Tô Kỳ Mộc bây giờ , còn rảnh tay …
Chương 888: Xích Phát Tuớng Quân.
Tu chân giới, mây bay ngàn tầng.
Sau khi Tô Kỳ Mộc khóa chặt cổng cũ của phủ họ Tô, đưa Khai Tâm trong Thượng Vi Quan, giao cho Chu Trầm và Đồng Tập chăm sóc.
“Tô tiền bối xa ?” Chy Trầm ôm Khai Tâm hỏi.
Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu: “Chuyến khi nào trở về, nếu lâu Khai Tâm sợ sẽ theo các ngươi, nhưng yên tâm, sẽ trở .”
Nghe , nét mặt Chu Trầm thoáng khó xử, nhưng vốn xem việc chăm sóc thú cưng là phiền phức, Tô Kỳ Mộc cũng nhận điều gì đó.
“Sao ?”
“Tô tiền bối … cứ ở Vân Lai .”
Từ khi Tô Kỳ Mộc đả thông Đan Điền, đôi mắt tự lành, những đồn đoán về việc mang theo vật tạo thần cuối cùng trong việc tạo thần lan rộng trong đạo môn. Vài ngày nay, ít tu sĩ tiên môn xuất hiện ở Vân Lai thành.
Ngày thường mấy xuất hiện, nay bỗng dưng đông đảo, rõ ràng tâm cơ đạo môn hiển hiện.
Hơn nữa, đạo môn thể xem thường Tô Kỳ Mộc, bởi chuyện Hoàng thất Thanh Di Quốc c.h.ế.t trong trận mưa đao quái dị quá kỳ quái và thê thảm, khiến dè chừng.
Chu Trầm cũng nhận tin từ Thượng Vi Tông, giám sát Tô Kỳ Mộc chặt chẽ.
Hắn sẽ khiến rât nhiều ánh mắt sẽ dõi theo từng bước.
“Tân Hoàng xuất hiện, Thanh Di Quốc hiện đang hỗn loạn, Tô tiền bối …” ChuTrầm khéo nhắc nhở.
Tô Kỳ Mộc mỉm : “Ta , sẽ trở .”
Đạo môn tỏ ý, nào thể hiểu.
Nếu Sở Lạc ở đây lẽ sẽ chạy khắp nơi vì , nhưng chuyện xảy .
sai, còn kiên nhẫn giải thích cho đạo môn. Giờ đây, chỉ những điều tâm mong mỏi.
Xuống núi, tới nơi vắng vẻ, còn ánh mắt giám sát, đôi mắt Tô Kỳ Mộc phát sáng vàng, linh lực quanh vàng rực bao trùm .
Trận pháp gian dâng lên, chớp mắt , ánh sáng vàng tắt, Tô Kỳ Mộc rời Vân Lai.
Lúc xuất hiện , xung quanh mịt mù mây khói, trong tầng tầng mây sương, ẩn hiện vô bóng đang .
Chờ mây tan, mới thấy rõ từng hình nhân đều khoác giáp nặng, uy nghi.
Đây là Binh Giải Kỳ Sơn, trong Thất Trận Tông.
Tô Kỳ Mộc từng tiết lộ bí mật nơi cho ai, chỉ dặn Sở Lạc nơi còn phức tạp hơn nàng tưởng.
Bản nơi vốn là một linh khí, thể nhận chủ, còn mạnh hơn linh khí bình thường.
Ba năm cấm túc nơi , Tô kỳ Mộc thông suốt quy tắc, trở thành chủ nhân của Binh Giải Kỳ Sơn.
Hắn trở , tất nhiên sẽ mời một vị khách đặc biệt.
Thanh Lai Phong
Hạc Dương Tử tay cầm chén rượu, tay lật qua sách, bất ngờ mực giấy biến mất dần, cuối cùng chỉ còn bốn chữ:
“Binh Giải Kỳ Sơn.”
Hạc Dương Tử khẽ mỉm : “Đợi lâu, cuối cùng ngươi cũng trở .”
Đặt chén rượu xuống, Hạc Dương Tử dậy, bước về phía núi mây bao quanh.
Mây tan, hình bóng Tô Kỳ Mộc ẩn hiện mắt.
“Ta và ngươi… sư đồ trở nên xa lạ đến ?” Giọng Hạc Dương Tử vang lên, chậm rãi, “Ngươi trở về tông môn từ khi nào, ?”
“Sư đồ? Ha… thật đ.á.n.h giá thấp sự hèn mọn của ngươi. Giết cả gia đình một , giả vờ ân nhân để thu nhận đồ , ngươi xứng sư phụ ?”
Nghe giọng Tô Kỳ Mộc vang lên, Hạc Dương Tử hề bối rối.
“Ngươi , Kỳ Mộc, ngươi là do dạy dỗ mà lớn lên mà.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Giọng dứt, nụ hờ hững của Hạc Dương Tử xuất hiện mắt.
Tô Kỳ Mộc bình thản , trong mắt còn tình cảm cũ, chỉ còn hận thù và giận dữ.
“Vậy… thể lấy Thiên Cơ Thần Binh Phù từ , ngươi thất vọng ?”
Hạc Dương Tử vẫn nhạt.
“Bởi Tả Hoằng Thận dạy ngươi cách rút Thần Binh Phù từ , c.h.ế.t đột ngột tại Ma Giới, một khi chết, kế hoạch của ngươi thất bại nửa phần.” Tô Kỳ Mộc .
“Nói chuyện với kẻ thông minh thật dễ chịu, đúng , ngươi từ đầu chỉ là vật chứa Thần Binh Phù, chính vì vật tạo thần chọn ngươi, gia tộc ngươi mới để ý. Nếu ngươi chỉ là bình thường, bao nhiêu ân oán như giờ?”
Hạc Dương Tử tiếp tục: “ nếu là thường, cũng chẳng thèm bận tâm. Vậy ngươi giờ báo thù ba trăm mạng họ Tô chết?”
“Người năm đó mưu hại đều chết, chỉ còn ngươi.” Trong tay Tô Kỳ Mộc xuất hiện thanh kiếm vàng, giọng đầy kiềm chế: “Ngươi, sẽ tự tay giết.”
“Ha ha ha… tự tay giết, báo thù cho họ Tô c.h.ế.t ?
Hạc Dương Tử vang, đối diện với một kiếm c.h.é.m xuống của Tô Kỳ Mộc lão nhẹ nhàng né tránh, ánh mắt chế nhạo, kiêu ngạo.
“Thật đáng tiếc, Kỳ Mộc, ngươi cả đời cũng thể tự tay báo thù cho cha và nhân.”
“Ý gì?” Tô Kỳ Mộc nhíu mày, cảm giác mắt xa lạ cực kỳ.
Người trong ký ức vốn như thế .
“Ngươi thử kỹ, là ai?”
Giọng Hạc Dương Tử như quỷ huy, cùng lúc đó mây đen tụ về, trời tối, bóng ma từ đất dâng lên, hóa thành Ma Vực.
Điều thể xảy trong đạo môn, giờ xuất hiện, Tô Kỳ Mộc giật dõi mắt mặt.
Áo giáp rực đỏ, tóc đỏ dài thắt lưng, đường nét tinh xảo, song trong mắt đầy sát khí, khí tức như tướng quân quyết đoán.
“ Xích Phát tướng quân?”
Chớp mắt, hình dáng hai đàn ông mắt chồng lên , cả hai mặt đều nhạo, bước từng bước về phía Tô Kỳ Mộc.
“Sư phụ ngươi, kẻ ngươi căm hận nhất, thực c.h.ế.t từ lâu, ngươi mãi mãi thể tự tay báo thù cho những khuất! Ha ha ha, Kỳ Mộc, thần linh nhỏ bé, ngươi thấy cuộc sống của là trò ?”
Giọng Xích Phát tướng quân vang lên.
Tô Kỳ Mộc thở dốc, đầu óc như sét đánh.
“Sao thể? Ngươi… thể!”
Hạc Dương Tử… chết?