Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 883: Mười vị thuốc

Cập nhật lúc: 2025-10-01 13:12:18
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong hẻm sâu, Lạc Xuyên với gương mặt tái nhợt vội vã chạy trốn tới đây thì phía còn đường, lưng một kẻ điên cầm đao đuổi theo.

Ban ngày, nàng theo lời Sở Lạc, định rời khỏi Thu Trạch thành thì chạm trán gã điên , trốn chui trốn lủi suốt một đoạn đường dài. Đến khi trời tối, nàng mới chợt nhớ hôm nay uống thuốc.

Cơn đau dữ dội bất ngờ ập tới, cảm giác như lấy mạng khiến nàng thể bước thêm nữa, đành vịn bức tường bên cạnh.

Toàn vô lực, mồ hôi lạnh túa , nàng theo bức tường bệt xuống đất. Khi ngoảnh phía , gã điên cầm đao dường như còn đuổi theo nữa.

Ngược , cách đó xa truyền đến một tiếng động nặng nề, tiếp đó là âm thanh cơ thể ngã xuống đất — đúng chỗ gã điên .

Bên dường như xảy chuyện gì đó, nhưng Lạc Xuyên dám , trong lòng càng thêm căng thẳng.

Ngay đó, từ đầu hẻm lóe một bóng , chính là Sở Lạc.

Nàng vốn đang nín thở giờ liền buông lỏng, thì là cô đến.

Một khi thả lỏng, cơn đau càng rõ rệt, sắc mặt nàng càng trắng bệch đến dọa .

Sở Lạc thấy nàng như , cũng khựng một chút.

“Ngươi thế?”

Nàng nhanh bước tới gần.

“Thuốc…” Lạc Xuyên thở dốc liên hồi, khó khăn lắm mới vài chữ, “Hôm nay… uống…”

Sở Lạc liền nhớ đến theo dõi nàng , thấy nàng uống thuốc, lúc đoán nàng mang bệnh.

ngờ bệnh tình nghiêm trọng đến .

Nàng lập tức cõng Lạc Xuyên lên, chạy tìm y quán khác trong Thu Trạch thành.

“Bệnh của ngươi, một ngày uống t.h.u.ố.c cũng chịu nổi ?”

“Ta…” Lạc Xuyên tựa vai cô, càng lúc càng khó khăn, “Bệnh, từ nhỏ… từ nhỏ …”

Sở Lạc vội vã đưa nàng đến một y quán bình thường.

Mấy ngày nay, do Phúc Duyên y quán cố ý hạ giá t.h.u.ố.c để ép, dân chúng trong thành đều kéo đến đó mua, những chỗ khác ăn sa sút, thậm chí nhiều nơi đóng cửa, chịu giảm giá.

Y quán mà nàng  đến cũng thuộc loại , đóng cửa nhiều ngày, bên trong chẳng đại phu nào.

Sở Lạc mạnh mẽ xông , chỉ thấy các tủ t.h.u.ố.c đặt đầy bụi.

“Ngươi còn nhớ từng uống những loại t.h.u.ố.c nào ?”

“Phi độc thảo… Tước âm tử…” Lạc Xuyên yếu ớt đáp, “Dưỡng thai quang…”

Thuốc men của quỷ tu vốn khác với tu sĩ giới tu chân, mà những vị t.h.u.ố.c kỳ lạ như nàng càng hiếm thấy. Khi Sở Lạc lục tìm, trong lòng khỏi ngạc nhiên, những thứ chỉ ở những xó xỉnh, tuyệt thứ dân quỷ giới thường dùng.

Cứ thế, nàng lắp bắp gọi tên mười vị thuốc, gắng gượng một lúc lâu, cuối cùng ngất lịm.

Sở Lạc vội đặt nàng thỏa, nhanh chóng tìm chỗ sắc thuốc.

Đợi đến khi sắc xong bát thuốc, nàng mang đại sảnh y quán thì thấy Liễu Tự Diêu chẳng từ bao giờ trong phòng.

“Ngươi theo tới đây?” Sở Lạc thấy thì ngạc nhiên.

Liễu Tự Diêu liếc nàng, sang Lạc Xuyên đang hôn mê.

“Trừ khuôn mặt , thật nghĩ nàng chỗ nào đáng để ngươi bận tâm đến thế.” Hắn lẩm bẩm.

“Một khuôn mặt thôi đủ ?” Sở Lạc bước đến, đem bát t.h.u.ố.c nóng hổi cho nàng uống.

Liễu Tự Diêu chăm chú Sở Lạc một lúc.

“Lúc nhỏ ngươi ở Sở gia, chắc hẳn sống chẳng dễ dàng gì.”

“Biết dễ dàng, ngươi bớt chọc giận .”

Nghe , Liễu Tự Diêu bất lực khẽ: “Rõ ràng là ngươi chọc giận mới đúng. Ngươi bây giờ còn gây rắc rối trong y quán nhà , cuối cùng bỏ tiền cũng là . Tiền của cũng gió thổi đến.”

“Đó chẳng đổi bằng mấy bức tranh lúc ngươi tức giận vẽ . Nếu thì vẽ thêm vài bức nữa , hình như chúng sắp cạn tiền .” Sở Lạc đặt bát t.h.u.ố.c rỗng sang bên, xuống .

Liễu Tự Diêu im lặng một lát, trải giấy trắng vẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-883-muoi-vi-thuoc.html.]

“Nghe lời thế?” Sở Lạc ngạc nhiên hành động của .

Câu trả lời của Liễu Tự Diêu vô cùng đơn giản.

“Vì chúng thật sự sắp hết tiền .”

Ngày hôm , y quán vẫn chẳng thấy bóng đến.

Sáng sớm, Sở Lạc theo Liễu Tự Diêu ngoài thành bán tranh đổi tiền.

Sau một hồi, Lạc Xuyên mới dần dần tỉnh . Nàng quanh bốn phía, nhớ chuyện xảy hôm qua.

Nàng còn nhớ rõ cảnh gã điên cầm đao đuổi chém, kịp uống t.h.u.ố.c mà suýt nữa mất mạng, cũng may nữ hiệp tay cứu giúp.

Sau đó, Sở Lạc đưa nàng tìm thuốc.

Nhìn thấy bát t.h.u.ố.c trống rỗng bàn, nàng cũng nhớ phần nào chuyện đó. quanh cả y quán một vòng, thấy bóng dáng Sở Lạc, trong lòng nàng dần dần chùng xuống.

Có lẽ, cô rời từ sớm .

Cũng , trông cô rõ ràng còn việc quan trọng của riêng , nhiều tay cứu giúp, ân tình như là tận tình tận nghĩa .

Đang nghĩ , Lạc Xuyên bỗng thấy bàn đặt bút mực và một bức tranh thành.

Nàng kìm bước đến xem, chỉ thấy trong tranh là một bé gái tầm mười một mười hai tuổi, mặc y phục rách rưới, đầy thương tích.

Thế nhưng nụ gương mặt cô bé đặc biệt ấm áp, đặc biệt kiên cường.

Khi rõ khuôn mặt , Lạc Xuyên sững . Đến khi ánh mắt vô tình chạm ánh trong tranh, nàng càng ngẩn ngơ thêm một nữa.

Bức tranh vẽ hơn nửa, cảnh quanh cô bé là một bãi đầy xương cốt.

Cô bé giống như đóa hoa tươi thắm nhất mọc lên giữa địa ngục, ánh mắt Lạc Xuyên chẳng cách nào dời , cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ mà mãi. Không qua bao lâu, ngoài cửa mới truyền đến tiếng trò chuyện quen thuộc.

“Hôm nay bán cũng chẳng bức vẽ hôm qua, đầu ngươi thành hồ ? Chẳng lẽ dùng dáng vẻ biến hóa từ Hôn Hôn Đào, ngay cả trí tuệ cũng ảnh hưởng?”

“Câm miệng, ngươi sủa cái gì thế. Có mộng thạch cho ngươi xài chẳng đủ ?”

Cửa phòng bật mở, Sở Lạc cùng Liễu Tự Diêu bước . lúc , Lạc Xuyên vẫn đang bàn ngắm tranh liền hốt hoảng bật dậy.

Hơi thở nàng dồn dập, chẳng nên gì, ánh mắt liên tục d.a.o động giữa Sở Lạc và Liễu Tự Diêu.

Cuối cùng, vẫn là Liễu Tự Diêu mở lời phá tan bầu khí yên lặng.

Hắn thoáng qua bức tranh xong bàn, sang Lạc Xuyên, chậm rãi hỏi:

“Ngươi ở thế gian , còn nào thể dựa ?”

Nghe , Lạc Xuyên cúi thấp đầu, lặng lẽ bẻ ngón tay .

“Ta mang bệnh từ khi sinh , mỗi ngày đều uống thuốc. Trong nhà chê tốn kém quá nhiều, liền bỏ .”

“Khi còn nhỏ, theo các vũ nữ trong ca lâu học múa, tiền kiếm đủ để mua t.h.u.ố.c là . Chỉ là trở Thu Trạch thành, ngờ trong thành xảy biến cố như , kiếm đủ tiền mua t.h.u.ố.c ngày hôm qua, nên mới…”

Cô bé giống như đóa hoa tươi thắm nhất mọc lên giữa địa ngục, ánh mắt Lạc Xuyên chẳng cách nào dời , cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ mà mãi. Không qua bao lâu, ngoài cửa mới truyền đến tiếng trò chuyện quen thuộc.

“Hôm nay bán cũng bức vẽ hôm qua, đầu ngươi thành hồ ? Chẳng lẽ dùng dáng vẻ biến hóa từ Hôn Hôn Đào, ngay cả trí tuệ cũng ảnh hưởng?”

“Câm miệng, ngươi sủa cái gì thế. Có mộng thạch cho ngươi xài chẳng đủ ?”

Cửa phòng bật mở, Sở Lạc cùng Liễu Tự Diêu bước . lúc , Lạc Xuyên vẫn đang bàn ngắm tranh liền hốt hoảng bật dậy.

Hơi thở nàng dồn dập, chẳng nên gì, ánh mắt liên tục d.a.o động giữa Sở Lạc và Liễu Tự Diêu.

Cuối cùng, vẫn là Liễu Tự Diêu mở lời phá tan bầu khí yên lặng.

Hắn thoáng qua bức tranh xong bàn, sang Lạc Xuyên, chậm rãi hỏi:

“Ngươi ở thế gian , còn nào thể dựa ?”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghe , Lạc Xuyên cúi thấp đầu, lặng lẽ bẻ ngón tay .

“Ta mang bệnh từ khi sinh , mỗi ngày đều uống thuốc. Trong nhà chê tốn kém quá nhiều, liền bỏ .”

“Khi còn nhỏ, theo các vũ nữ trong ca lâu học múa, tiền kiếm đủ để mua t.h.u.ố.c là . Chỉ là trở Thu Trạch thành, ngờ trong thành xảy biến cố như , kiếm đủ tiền mua t.h.u.ố.c ngày hôm qua, nên mới…”

Loading...