Lời thốt , nụ đắc ý mặt Sở Lạc lập tức biến mất.
Phụ và trưởng của Liễu Tự Diêu sớm c.h.ế.t trong Thần Ma cảnh. Vì truyền bí mật về Thần Ma, bọn họ hy sinh lớn, nhưng cuối cùng vẫn thể thành công.
Cũng chính vì thế mà Liễu Tự Diêu luôn đặc biệt để tâm đến chuyện Thần Ma cảnh.
Sở Lạc ngờ lời chạm đến nỗi đau của .
Hai rơi trầm mặc quái lạ một lúc, cuối cùng vẫn là Liễu Tự Diêu lên tiếng .
“Họ Liễu chúng trong tu chân giới cũng coi như chút danh tiếng. Giống như những đại gia tộc truyền thừa, chúng cũng truyền thừa riêng, chỉ là truyền thừa của Liễu gia thể tách rời khỏi quỷ giới. Cũng vì thế mà chúng nắm giữ thông đạo thể đơn độc quỷ giới.”
“Trong cả tu chân giới, chỉ một Liễu gia thể tùy ý xuất nhập quỷ giới.”
“Hơn nữa, đời đời con cháu họ Liễu, đầu tiên tiến quỷ giới đều sẽ trưởng bối trong nhà dẫn dắt, tìm và thu thập đủ loại hung quỷ, ác quỷ để thành bức Bách Quỷ Đồ đầu tiên trong đời.”
“ năm đó, chỉ một tiến quỷ giới. Ông nội sớm qua đời, phụ và trưởng bận rộn điều tra Thần Ma cảnh.”
“Khi tuổi còn nhỏ, bước quỷ giới xui xẻo đụng trúng một con ác quỷ, liền vội chạy về gốc liễu to , trốn suốt ba ngày liền.”
“Ban đầu còn nghĩ, chỉ cần trốn đủ bảy ngày thì thể rời khỏi quỷ giới, từ nay về sẽ bao giờ đặt chân đến nơi quỷ quái nữa.”
“ nghĩ, bức Bách Quỷ Đồ của vẫn thành. Ta cũng nhất định gắng gượng, dù con cháu họ Liễu đời , đầu quỷ giới đều dẫn dắt mà.”
“Chỉ là đó chợt nghĩ, nếu như khi phụ và trưởng trở về, thể đưa cho bọn họ xem một bức Bách Quỷ Đồ do chính tự thành, họ sẽ vui mừng đến nhường nào.”
“Thế là c.ắ.n răng liều , bắt quỷ, thu quỷ… chịu ít đau khổ.”
“Một lạc chợ đen, phát hiện ở đó bán quỷ … Vậy thì còn khổ sở bắt quỷ gì, dù mộng thạch phụ để cho cũng dư dả.”
“Bắt một nửa, mua một nửa, bức Bách Quỷ Đồ đầu tiên của cũng coi như xong như thế.”
Sở Lạc , quả nhiên vẫn là cái gã quỷ tài họa sư mà quen .
“Thế mà mấy hôm ngươi còn bảo tiền.”
“Tiêu sạch .”
“…Đồ phá gia chi tử.”
Hiện tại, Liễu Tự Diêu cũng đang cố gắng đè nén cái ý mua thêm vài con quỷ nữa, mộng thạch đổi từ tranh vẽ còn giữ để kiểm nghiệm thuốc.
Hai dạo chợ đen khá lâu mới tìm một chỗ giống như y quán. nơi biển hiệu, chỉ dựng ngoài cửa một tấm bảng cũ kỹ một chữ “Y”, mà hàng dài xếp hàng đông nghịt.
Sở Lạc liếc sơ qua, phát hiện phần lớn đều là những kẻ mang bệnh nan y, hoặc sắp c.h.ế.t đến nơi.
“Nhìn bộ dạng, y thuật của vị đại phu bên trong chắc là cao minh lắm.” Sở Lạc lẩm bẩm.
“Dám mở tiệm ở chợ đen mà chẳng ai dám đến đập bảng hiệu, trong đó tất nhiên đơn giản.” Liễu Tự Diêu cũng thấp giọng .
Nghe đến hai chữ “ đơn giản”, cả hai liền trầm mặc, suy nghĩ.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Giờ trong quỷ giới, nhiều nơi thế lực trướng Xích Phát Tướng Quân thâm nhập. Dù chợ đen khó tìm, nhưng cũng chắc ở đây của , càng chắc vị đại phu của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-882-muoi-muoi-nguoi-uong-thuoc-trang-duong.html.]
Vì , đến lượt , hai ngầm hiểu, diễn ngay một màn kịch.
“Đại phu, ngài xem, chính là lọ t.h.u.ố.c , cẩn thận ăn liền luôn kêu khó chịu, xin ngài mau xem trong thứ gì!” Liễu Tự Diêu vẻ vô cùng lo lắng.
Sở Lạc cũng bày bộ dạng yếu ớt sắp chết.
Đại phu trong tiệm là một lão già râu bạc, mặt đầy nếp nhăn. Nghe Liễu Tự Diêu xong, lão thoáng qua Sở Lạc.
Liễu Tự Diêu đưa t.h.u.ố.c lên, ai ngờ lão đẩy ngay .
“Nàng bệnh, ngươi đưa xem t.h.u.ố.c gì, đáng lẽ để xem bệnh trực tiếp!”
Nói lão đưa tay bắt mạch cho Sở Lạc, liền né tránh.
“Ấy !” Sở Lạc cố tình giả bộ: “Nam nữ thụ thụ bất !”
“Đại phu, ngài thông cảm một chút, nhà gia giáo nghiêm.” Liễu Tự Diêu vội đỡ lời, đồng thời nhét cả một túi mộng thạch đầy ắp tay lão, “Xin hãy xem thuốc, chữa cho .”
Lão vốn định mắng hai kẻ phiền phức, nhưng thấy mớ mộng thạch , miệng lập tức ngậm , nhận lấy thuốc.
Ông đổ mấy viên để xem xét, liếc hai , ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.
“Thuốc , thật sự là ngươi ăn?”
Liễu Tự Diêu lập tức gật đầu: “.”
“Muội ngươi ăn t.h.u.ố.c tráng dương?”
“… pặc pặc pặc, , đúng!” Sở Lạc theo phản xạ đáp ngay, chợt nhận , lập tức chỉ tay sang Liễu Tự Diêu: “Là mua, chỉ lỡ nuốt nhầm, nhầm thôi!”
“Ta…” Liễu Tự Diêu trợn mắt Sở Lạc, nhưng vì đang ở chợ đen, mặt là vị đại phu , đành nhịn xuống.
“Hừ.” Lão râu bạc hai như xem trò , lẩm bẩm: “Chơi cũng ác thật.”
Nói chẳng thèm giải thích, xoay trong, : “Thuốc tráng dương thêm thứ khác, đồ , để thử nghiệm !”
Một lúc , ông bước , sắc mặt nghiêm trọng: “Thứ trộn trong dễ phát hiện, các ngươi hai ngày , sẽ cho kết quả. Số mộng thạch , tạm thu một nửa, khi nào trở , bổ sung nốt.”
Xong việc, từ chợ đen , cả hai về Thu Trạch thành.
“Quỷ tài họa sư, chẳng ngươi chợ đen mỗi mở đều ở chỗ khác ? Chúng tìm mất bao lâu mới thấy, hai ngày nữa tìm ?”
“Hắn thời hạn, tức là trong ngắn hạn vị trí chợ đen sẽ đổi nhiều. cũng loại trừ khả năng… chỉ gạt tiền chúng . Dù , cảnh nhiều bệnh nhân nặng đến tìm, e là lão tham chút mộng thạch của chúng …”
Đã đến mức , bọn họ cũng chỉ thể chờ kết quả hai ngày .
Trở về Thu Trạch thành, hai đến bãi phế tích để nghỉ. Xét ở một mức nào đó, nơi vắng vẻ lẽ còn an hơn khu phố náo nhiệt.
đến đêm, Sở Lạc trằn trọc yên.
“Ngươi xem, con bé Lạc Xuyên lời rời khỏi Thu Trạch thành ?”
“Nghe là việc của nàng, mạng nàng là do nàng tự lo. Ngươi bớt lo chuyện bao đồng , quỷ giới giờ loạn lắm.” Liễu Tự Diêu nhắm mắt đáp.
“Mạng…” Sở Lạc tặc lưỡi, cuối cùng vẫn dậy: “Ta tìm thử xem.”