“Ở thành Khiêm Mạch – nơi còn phồn hoa hơn thì chuyện còn náo động hơn nữa. Ngàn tự nguyện hỏa táng tập thể. Sự việc lộ ngoài gây ảnh hưởng cực lớn, mà tra đầu đuôi, nên trị tội ai, trị như thế nào. Vì chuyện mà đám đều sắp phát điên. Vậy mà giờ các ngươi còn gọi bỏ thời gian điều tra một lục sự sớm xin từ quan, điều tra ba mươi mấy cái c.h.ế.t ?”
Tên quan mỉa mai xong liền đặt chén xuống, dậy ngoài.
“Nếu bản lĩnh thì mau về mà trông coi cho kỹ cái xó nhỏ của các ngươi. Đừng để xảy đại sự kiểu ‘nghìn hỏa táng’, bằng đường quan lộ lẫn cái đầu cũng chẳng giữ nổi!”
“À, đường về nhớ cẩn thận đấy. Người mắc bệnh điên trong thành còn bắt hết .”
Quan viên , đám từ tiểu thành cũng , bàn bạc một hồi đành rời khỏi thành chủ phủ.
Sở Lạc và Liễu Tự Diêu khỏi phủ, trong lòng cũng khá phức tạp.
“Nếu những lời đều thật, trong thời gian ngắn Quỷ giới c.h.ế.t nhiều như , đây đúng là chuyện lớn.”
Liễu Tự Diêu cũng :
“Có khi liên quan tới Xích Phát Tướng Quân. Bây giờ thì sợ tìm manh mối nữa, manh mối khắp nơi. cũng chứng tỏ thế lực ngầm của họ phát triển đến mức thể khiêu chiến với Quỷ Vương thành .”
Đi đường phố, quả nhiên hiện giờ kẻ dám hoạt động trong Thu Trạch thành, hoặc là gan to thực lực mạnh, hoặc là của thành chủ phủ.
Ánh mắt Sở Lạc lượt lướt qua từng gương mặt.
“Ngươi xem, trong họ liệu mắc bệnh điên, kẻ âm thầm giở trò ?”
Vừa dứt lời, liền thấy từ con hẻm phía lao một gã đàn ông cầm d.a.o c.h.é.m loạn đám đông.
Thấy thế, Sở Lạc lập tức quanh, phát hiện gần đây của thành chủ phủ, bèn trực tiếp bước lên đón đầu.
“Nhanh, bắt nghiên cứu!”
Do gã điên cầm d.a.o xông nên phố chạy sạch. Gã còn đuổi theo, nhưng ngay giây Sở Lạc khống chế.
Đánh ngất, trói xong, Sở Lạc liếc mắt hiệu cho Liễu Tự Diêu, cùng tìm một đống phế tích hoang vắng ngoài thành để tạm giữ.
Nơi là do Liễu Tự Diêu tìm, bốn phía ai qua .
Nhìn Sở Lạc đặt bao tải đang vác xuống, Liễu Tự Diêu nhịn : “Cách của chúng chẳng giống chính phái gì cả!”
“Nghĩ nhiều gì, miễn tác dụng là .”
Sở Lạc mở bao tải, bên trong chính là gã điên khi nãy. Nàng xách một chậu nước dội thẳng lên .
Gã đàn ông mở mắt , còn vẻ hỗn loạn lúc cầm d.a.o c.h.é.m , lúc lơ ngơ Sở Lạc và Liễu Tự Diêu.
“Các là ai… các , các bắt gì? Ta tiền !” Hắn nghĩ vội vàng bổ sung: “Ta… … nhà tiền, thả , bao nhiêu tiền chuộc cũng !”
Thấy vẻ mặt sợ g.i.ế.c bịt miệng, Sở Lạc đảo mắt, thẳng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-880-bat-duoc-roi.html.]
“Huynh khi nãy nguy hiểm thế nào ? Suýt nữa của thành chủ phủ bắt đó!”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Hả?” Nghe Sở Lạc , gã đàn ông sững : “Người của thành chủ phủ… bắt gì, gì thất đức …”
“Ngươi ?” Sở Lạc ném con d.a.o từng cầm xuống mặt.
Xem bộ dạng, dường như hề nhớ chuyện đột nhiên phát điên cầm d.a.o c.h.é.m , Sở Lạc định từng bước dẫn dắt nhớ .
Hắn thấy con d.a.o liền hiểu , lập tức mếu: “Không tránh , quả nhiên vẫn tránh !”
Nghe nội tình, Sở Lạc liền hỏi ngay: “Không tránh cái gì?”
“Không tránh phát điên! Trước đó , đám phát điên phố đều từng tới Phúc Duyên y quán, chắc chắn t.h.u.ố.c ở đó vấn đề. cũng ai uống t.h.u.ố.c cũng phát điên. Ta còn nghĩ khi tránh kiếp nạn, dù mua t.h.u.ố.c đó cũng loại nào cũng mua. Ai ngờ … haiz…”
“Ngươi mua t.h.u.ố.c gì?” Sở Lạc hỏi.
“Thuốc…” Hắn len lén liếc Sở Lạc: “Thuốc bổ dương…”
Sở Lạc nhếch môi: “Độc mà cũng hạ loại t.h.u.ố.c ?”
“Còn các …” gã đàn ông vẫn trói, Sở Lạc Liễu Tự Diêu: “Rốt cuộc các là ai, bắt ?”
“Nếu chúng bắt, ngươi của thành chủ phủ lôi . Ngươi thích bắt ?” Sở Lạc thẳng.
“Bị bắt… chẳng lẽ hơn …” Hắn lẩm bẩm, vẫn hiểu rõ phận và mục đích của hai mặt, dám bừa.
Sở Lạc sững: “Hóa ngươi của thành chủ phủ bắt?”
“Người từ thành chủ phủ thì bệnh điên tái phát nữa. Ta thể trong nước họ cho uống pha giải dược. Nếu đưa đó, giờ uống giải d.ư.ợ.c …”
Hắn đến cuối, giọng chút oán thán.
“Những kẻ c.h.é.m vẫn thành chủ phủ thả ?” Sở Lạc nghiêm túc hơn.
“Cũng tại phát điên, ai mà kiểm soát bản khi đang phát điên. Thực sự mà thì chỉ thể trách mấy c.h.ế.t xui xẻo… á!”
“Xin , cái tát tự chạy lên mặt ngươi đấy. Khụ khụ, đàng hoàng.” Sở Lạc bảo.
“Ta… thật sự gì . Hai vị thẳng , rốt cuộc bao nhiêu Mộng Thạch mới chịu thả ?” Hắn Sở Lạc tát một cái, tinh thần cũng sụp.
“Các đều ăn t.h.u.ố.c của Phúc Duyên y quán mới phát bệnh điên. Vậy thành chủ phủ chắc niêm phong y quán đó chứ?” Sở Lạc hỏi tiếp.
“Gì chứ, thành chủ phủ điều tra , cuối cùng t.h.u.ố.c của Phúc Duyên y quán vấn đề. Người khác còn gì? Biết t.h.u.ố.c đó thể vấn đề mà cưỡng nổi giá rẻ. Lúc nào cũng vài kẻ đường cùng liều, nghĩ sẽ phát bệnh.
Dù dính bệnh, đến thành chủ phủ uống bát nước là xong, còn thả vô tội. Nên đấy, vị cô nương ch.ó đất , đại hiệp đầu heo , thật sự sợ thành chủ phủ bắt. Hai giờ thể thả ?”
Nghe xong những lời , Sở Lạc mới lấy tinh thần, liền tháo dây trói cho .
Người đàn ông tự do thì lập tức cắm đầu bỏ chạy, tại chỗ chỉ còn Sở Lạc và Liễu Tự Diêu, sắc mặt cả hai đều vô cùng nặng nề.
“Xem … phủ thành chủ cũng vấn đề nhỏ.”