Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 870: Việc chưa làm

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:44:28
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đột nhiên, Sở Lạc như nhận điều gì đó, lông mi khẽ run rẩy hai , chậm rãi mở mắt , liền thấy Tô Kỳ Mộc ở ngay mặt.

“Ta ngủ bao lâu ?” Sở Lạc cất lời, liền chạm đôi đồng tử vàng rực , trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Đôi mắt của ngươi…”

Ánh mắt Tô Kỳ Mộc khẽ d.a.o động, cẩn trọng thu tay về.

Sở Lạc bất chợt dậy, nghiêm túc thẳng đôi mắt , trong ánh kim đồng tử nhạt còn vương chút sắc đỏ.

“Ngươi… khócsao?”

Cảm nhận sự hoảng hốt trong mắt , Sở Lạc vội vàng quanh bốn phía.

Nơi còn là quỷ vực thể giải  nữa, mà là chỗ ở tạm thời của nàng trong phủ Tô gia.

Trong đầu Sở Lạc thoáng lướt qua vô mảnh ký ức đó, nhưng khi ngủ thì chẳng còn nhớ gì. Nàng gọi Hoa Hoa trong thức hải, song nó vì giúp nàng ngăn một kích của Quỷ Vương mà cũng hôn mê.

“Sau đó… xảy chuyện gì?” Sở Lạc nghĩ mãi cũng , đành xoay Tô Kỳ Mộc.

Thấy tinh thần nàng định, Tô Kỳ Mộc cũng buông tảng đá trong lòng.

“Quỷ vực sụp đổ , liền đưa ngươi ngoài. Ngươi ngủ lâu, bây giờ còn thấy khó chịu chỗ nào ?”

Sở Lạc lắc đầu, khẽ : “Không quỷ vực đó lợi hại , dễ dàng sụp đổ thế? Còn đôi mắt ngươi… rốt cuộc là ?”

Tô Kỳ Mộc đem chuyện kể tỉ mỉ cho nàng , cuối cùng hỏi: “Thế còn nhục của ngươi?”

“Đang tự tu sửa đấy. Nếu ngươi ngại một cái khung xương treo lủng lẳng vài mảnh thịt, thể lấy ngay bây giờ.”

“Ta sợ.”

“Phụt… thế ngươi là vì dọa thấy bộ dạng của ?”

“Ta còn tưởng rằng ngươi …” Tô Kỳ Mộc mím môi, hết câu.

Sở Lạc ôm gối, trầm ngâm: “Nhục hỏng, e rằng mười năm, vài chục năm cũng khó mà khôi phục. Giờ ngươi lấy thể vốn , còn thì thành kẻ liệt giường… Hừ, nếu moi kẻ giở trò phía , thì   cam lòng.”

Nghe thế, ánh mắt Tô Kỳ Mộc cũng trở nên nặng nề.

Hắn dự cảm, bề ngoài kẻ đó nhằm Sở Lạc, nhưng thực chất đang nhắm .

Nàng mới tỉnh , tuyệt đối thể để nàng tiếp tục cuốn nguy hiểm.

“Tam công chúa Quỷ giới, phản quân, Xích Phát Tướng quân… Xích Phát Tướng quân…” Sở Lạc lẩm bẩm, ánh mắt chợt lóe sáng: “Nguyên Chân, thư họa… Tam công chúa Quỷ tộc tìm thư họa là để truy tìm tung tích yêu. Thế thì tìm Nguyên Chân, là vì cái gì?”

Nhắc đến Nguyên Chân, Tô Kỳ Mộc liền đem chuyện hôm tra kể hết cho nàng.

Nghe xong, Sở Lạc vô cùng kinh ngạc.

“Hóa vụ t.h.ả.m án diệt môn Tô gia năm đó là do Tả Hoằng Thận cùng Hạc Dương Tử liên thủ hãm hại… Chờ , ngươi đến Vân Lai, nếu nhờ sự xuất hiện của Nguyên Chân, thì cũng tra án diệt môn hơn ba mươi năm . Như , Nguyên Chân chính là một cái mồi nhử.”

“Hắn từ Quỷ giới tới, trở Vân Lai để tìm thế của . Còn ngươi thì theo sát , nhờ mới bí ẩn của vụ t.h.ả.m án. Vậy thì, kẻ thao túng Nguyên Chân trong bóng tối—dù là quỷ thực ngươi sự thật năm đó, ngươi Hạc Dương Tử mới là kẻ hủy diệt cả nhà ngươi”

“Hắn … rốt cuộc là vì điều gì…”

Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Lạc vô thức dừng Tô Kỳ Mộc.

Nếu vì thù oán cá nhân với Hạc Dương Tử, thì mục tiêu lớn nhất lẽ chính là phá hủy tâm tính của Tô Kỳ Mộc.

Phải rằng, khi trở Vân Lai, từng trải qua những ngày tháng đen tối nhất: hãm hại, phế bỏ tu vi, cô độc lê bước đến hôm nay, sớm mất hết niềm tin tu chân giới.

Mà nay, thêm một hồi kiếp nạn, nàng  thấy trong mắt sự lạnh lẽo từng . khi ánh mắt hướng về phía nàng, trở về dáng vẻ ôn nhu ban đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-870-viec-chua-lam.html.]

“Ta sẽ tra cho , tuyệt bỏ qua .” Giọng bình thản, song hàm chứa kiên định.

Kẻ đó luôn âm thầm tính kế với , nay hạ thủ với Sở Lạc.

Hắn nhất định sớm kéo kẻ đó ánh sáng.

“Còn một chuyện .” Sở Lạc đột nhiên .

Tô Kỳ Mộc nàng, thấy nàng định xuống giường, lập tức ngăn .

Hiện tại trạng thái của Sở Lạc tính là nguyên thần chỉnh, cũng chẳng nhục vẹn.

Chỉ còn Tam Tịnh Nghiệp Hỏa dung hợp nguyên thần để tự tu sửa. Thân thể nàng nửa hư nửa thực, thể tiếp xúc với khác, nhưng cảm giác mơ hồ. Đến khi Tô Kỳ Mộc ấn nàng trở giường, nàng mới kịp phản ứng.

“Dưỡng thương, chạy loạn. Đây vốn là lời ngươi từng dạy .”

Nghe , Sở Lạc mím môi. Nhân lúc sơ ý, nàng liền thoắt một cái chạy khỏi cửa.

“Sở Lạc!” Biết sẽ như , song bóng dáng nàng bỏ chạy, Tô Kỳ Mộc vẫn bất lực bật .

Điều Sở Lạc còn , thực là liên quan đến Nguyên Chân.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Trong ký ức của lão chưởng quầy mà Tô Kỳ Mộc tra , còn chỗ chôn hài cốt mẫu của Nguyên Chân.

Nguyên Chân đ.á.n.h mất ký ức khi còn sống, chỉ dựa bản năng tìm đến đây. Trong lòng , vẫn luôn khát khao đoàn tụ cùng mẫu .

Năm , từng một chạy tới Tô phủ, vùi trong biển lửa.

Chỉ mong bọn họ thể buông tha cho mẫu .

cuối cùng, vẫn lừa dối.

Tô Kỳ Mộc cùng Sở Lạc dẫn Nguyên Chân đến nơi chôn cất trong trí nhớ, đào lên hài cốt chôn hơn ba mươi năm.

Trước bộ xương trắng chẳng còn hình dạng, Nguyên Chân bỗng quỳ sụp xuống. Không nhớ điều gì, run rẩy nắm lấy bàn tay hóa thành xương khô , tức thì òa .

“Nương…”

“Nương!”

Hắn nhào lên, tiếng gào khàn đặc, giống hệt như vô từng van cầu bọn họ đừng hại mẫu .

Những ngày , hết những gì thể, thế nhưng vẫn ngăn bọn họ. Dù chỉ chia sẻ cho mẫu một phần đau đớn, cũng .

Hắn nhớ , tất cả đều nhớ .

Đêm hôm , cố gắng chống đỡ thể hư nhược, chạy đến Tô gia.

Cửa lớn Tô phủ đóng, thị vệ gác cửa đều c.h.ế.t đất, m.á.u nhuộm đỏ cả bậc thang.

Bên trong là từng tiếng gào thét bi thương, hòa cùng cái lạnh của đêm tuyết rơi.

Nguyên Chân cửa Tô phủ nhuốm máu, run rẩy, ngón tay bấu chặt lấy vạt áo.

khi trong đầu vang vọng tiếng kêu đau đớn của mẫu , liền còn sợ hãi, bước thẳng Tô phủ—nơi ngập tràn m.á.u và lửa.

Hắn tới chỗ tiểu công tử Tô gia từng sách, nơi đó trống rỗng, chỉ còn những giá sách đầy ắp.

Hắn từng gặp tiểu công tử , cùng tuổi với , lễ độ, ôn nhu như ngọc.

Tiểu công tử còn từng tặng một quyển sách. Hắn lật giở bao nhiêu , đến mức chẳng nhớ nổi nữa…

Loading...