Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 864: Đại Lễ

Cập nhật lúc: 2025-09-26 12:42:18
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước mắt, trong viện chật kín .

Đám khác hẳn với phàm nhân thường thấy. Không chỉ y phục dị thường, mà thở ai nấy đều sát khí bức . Có kẻ áo vẫn còn loang lổ vết m.á.u khô tích tụ nhiều năm, đó chính là dấu vết chỉ những tu sĩ g.i.ế.c chóc mưu sinh mới mang theo.

Giữa đám l.i.ế.m m.á.u lưỡi đao , vài ảnh cực kỳ lạc lõng.

Hạc Dương Tử, từng đến tiệm đặt mặt nạ vẫn giữ vẻ chỉnh tề nho nhã. Ngoài còn mấy kẻ khoác gấm vóc, hành vi cử chỉ toát lên phong thái quan quyền, rõ ràng chính là trọng thần triều đình.

Cánh cổng viện mở, bao lời nghị luận lập tức ngưng bặt, tất cả ánh mắt đều xoáy thẳng về phía chưởng quầy đang cứng ngắc nơi cửa.

Lúc , tim chưởng quầy như ngừng đập. Trong đầu ông vang vọng những lời mà mấy hôm tiểu đồ từng nhắc , quan lớn triều đình, tu sĩ ẩn

Chẳng lẽ, mắt ông đây, chính là những tu sĩ ẩn tung tích?

Tô Kỳ Mộc theo dõi đoạn ký ức , thể cũng dần lạnh xuống.

Những gương mặt , cả đời sẽ bao giờ quên .

Đám tán tu trong viện, chính là kẻ từng đồ sát bộ Tô gia. Còn những quan viên y phục hoa lệ , là thủ phạm chân chính, những kẻ mà điều tra cùng cũng quy về bọn họ.

tại … sư tôn chung trong hàng ngũ ?

Tô Kỳ Mộc cố nén tâm tình, tiếp tục xuống.

Trong viện tử tĩnh lặng, là Hạc Dương Tử mở miệng , phá tan bầu khí đè nén: “Tả Hoằng Thận! Ngươi thật to gan, dám gọi tới đây!”

“Hahaha—” Một tiếng dài vang dội. Tả Hoằng Thận, lão đạo sĩ mù mắt, lưng còng, từ trong phòng chậm rãi bước , vẻ mặt vẫn an nhàn tự đắc.

Chưởng quầy chắn nơi cửa, tiến cũng chẳng , lùi cũng xong.

“Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi sợ một phàm nhân nhỏ bé sẽ tiết lộ bí mật ? Trong lòng các ngươi chẳng đang tính xem diệt khẩu thế nào ư?”

Tả Hoằng Thận chậm rãi tiến gần, ánh mắt như rắn độc khóa chặt lấy chưởng quầy: “ lão đạo, cho các ngươi , … sẽ .”

Đối diện ánh , chân chưởng quầy run rẩy dữ dội, chỉ cảm thấy như rắn độc siết chặt lấy trái tim.

“Còn ngây đó gì, .” Tả Hoằng Thận , tiện tay đón lấy một chén rượu từ bên cạnh.

“Lão đạo trưởng.” Trong đám đông, một vị quan lớn cau mày:

“Hành động cận kề, thể tự ý thêm ngoài. Ngài , khiến chúng là đồng minh cũng khó lòng yên tâm.”

Tả Hoằng Thận liếc quan viên , phất tay gọi chưởng quầy: “Đã sẽ các ngươi kiềm chế Nguyên Mạt – kẻ bước Hóa Thần hậu kỳ, lão đạo sẽ thất hứa. đích mặt… Bây giờ, chẳng trợ thủ đến ?”

Chưởng quầy run rẩy bước , cánh cửa viện “ầm” một tiếng khép chặt, ông giật thót tim.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Mặt nạ , lấy cho xem.” Tả Hoằng Thận cất lời.

Chưởng quầy khom lưng dâng hai chiếc mặt nạ lên. Đám tán tu và quan viên trong viện liếc , đó thống nhất ngừng cuộc nghị sự hôm nay. Một phàm nhân quá nhiều, chẳng ai dám tiếp tục bàn bạc.

Tán tu trở về phòng nghỉ ngơi, quan viên thi triển đủ loại thủ đoạn, lặng lẽ rời .

Chỉ còn Hạc Dương Tử, Tả Hoằng Thận và chưởng quầy ở trong viện.

Chưởng quầy thở dốc, tim vẫn treo lơ lửng trong ngực.

Tả Hoằng Thận tiện tay ném một chiếc mặt nạ cho Hạc Dương Tử.

Hạc Dương Tử vốn bất mãn việc Tả Hoằng Thận kéo phàm nhân , liền đặt mặt nạ xuống bàn: “Ta cần thứ .”

Nói xong, xoay định trong.

“Tiêu Hạc Dương, đeo .”

Nghe , Hạc Dương Tử phắt đầu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-864-dai-le.html.]

Chỉ thấy Tả Hoằng Thận đeo mặt nạ khác lên. Chiếc mặt nạ con mắt , chỉ còn hốc mắt trái lộ , lạnh lùng .

“Ta thật hiểu ngươi rốt cuộc gì. Tự dưng lôi tới nơi quỷ quái , gọi cả hoàng thất Thanh Di quốc cùng đám tán tu , giờ còn kéo một phàm nhân vô can đến… Rốt cuộc ngươi đang toan tính điều gì?” Giọng Hạc Dương Tử lộ phẫn nộ.

Tả Hoằng Thận vẫn bình thản:

“Năm đó trục xuất khỏi tông môn, sa cảnh khốn cùng, là ngươi chìa tay cứu giúp. Ân tình , từng quên. Suốt đời , mất quá nhiều thứ .”

Hắn trực tiếp ấn chiếc mặt nạ mắt lên gương mặt Hạc Dương Tử.

“Ngươi từng thử dùng một con mắt để nhân gian ? Đã từng thử chỉ bằng một bên tai mà lắng khác chuyện ?”

Tả Hoằng Thận bật một tiếng khẽ, trong tiếng mang theo vô tận bi thương:

“Người của … bằng hữu của … tông môn của … tất cả đều bỏ , đều vứt bỏ .”

… sẽ bỏ rơi bọn họ. Ta càng sẽ bỏ rơi ngươi.”

“Vì ân tình năm đó, bao nhiêu năm qua vẫn luôn tìm kiếm. Ta dâng tặng ngươi một phần đại lễ. Món đại lễ … chính là cả thiên hạ.”

Ánh mắt Hạc Dương Tử biến đổi ngừng, cuối cùng cũng chỉ bật một câu: “Ngươi đang mê sảng gì thế?”

Tả Hoằng Thận chỉ nhạt, giải thích. Mà trong mắt Hạc Dương Tử, từng tia sáng dần hiện lên, tựa hồ tin tưởng, tin rằng lời Tả Hoằng Thận là sự thật.

Chưởng quầy một bên, thấy hai để tâm đến , liền nảy ý định rón rén rời . Vừa bước hai bước, tiếng Tả Hoằng Thận truyền đến:

“Chưởng quầy, đây là phần tiền còn .”

Một thỏi vàng óng ánh tùy tay ném tới.

“Đa tạ đạo gia, nếu còn chuyện gì khác, tiểu nhân xin phép cáo lui .” Chưởng quầy mặt nặn nụ , nhưng rịn mồ hôi lạnh.

“Ừ, .” Lời đáp bất ngờ dễ dãi khiến ông mừng rỡ, lập tức xoay toan chạy ngoài.

ngay lúc sắp bước qua cánh cổng, thanh âm Tả Hoằng Thận chậm rãi vang lên:

“Về đến cửa hàng, ngươi chớ vội ngủ. Vào trong  phòng việc thử . Lão đạo cũng chuẩn cho ngươi một phần đại lễ.”

Chưởng quầy giờ phút nào còn lòng nghĩ nhiều, đáp ứng lia lịa cắm đầu chạy như bay về phía tiệm.

Trên đường, tim ông treo lơ lửng, căng cứng.

“Không thể ở đây nữa… thể tiếp tục lưu Vân Lai…” ông lẩm bẩm.

Đột nhiên, khóe mắt thoáng thấy một bóng đen lướt qua phía , một luồng hàn ý xông thẳng lên tim.

Chưởng quầy cảnh giác quanh, nhưng phát hiện gì. Hắn , kể từ khi rời viện, âm thầm giám thị, đó chính là tai mắt mà đám quyền quý trong viện sắp đặt. Với bọn chúng, tuyệt đối thể để một phàm nhân hỏng kế hoạch.

Trở cửa hàng, chưởng quầy vội vàng thu dọn đồ đạc, toan bỏ trốn khỏi Vân Lai trong đêm.

khi đang thu gom mấy món quý giá, trong phòng mặt nạ bỗng truyền những âm thanh khe khẽ.

Trong đầu ông chợt hiện lên lời Tả Hoằng Thận , tim đập dồn dập.

Ông  siết chặt con d.a.o thuận tay, từng bước áp sát về phía phòng.

Âm thanh càng rõ, tựa như đang thì thầm trò chuyện.

Cạch —— cửa phòng đẩy . Bên trong tiếng động tức thì im bặt.

Dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ, ông thấy trong góc phòng là một đôi con đang trói chặt, run rẩy co rúc , đôi mắt tràn đầy sợ hãi chằm chằm

Loading...