Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 859 : Nguyên Chân
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:40:51
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiếu niên vẫn im lặng một lời. Lúc , Sở Lạc tiếng bước chân của Tô Kỳ Mộc, bèn lên tiếng: “Ngươi đến hỏi thử .”
Tô Kỳ Mộc thoáng qua, khóe môi cong nhẹ: “Tuổi tác của … quả thực giống thuở ban đầu.”
Nói , bước đến mặt thiếu niên, cúi xuống, giọng ôn hòa:
“Bây giờ… ngươi còn ?”
“Về nhà…” nơi khóe mắt thiếu niên rơi xuống một giọt lệ trong suốt, “ về nhà.”
Tô Kỳ Mộc trầm mặc trong chốc lát. Một đứa trẻ ngay cả tên họ, lai lịch bản còn nhớ nổi, liệu thể tìm đường về nhà ?
Mặc dù trong lòng khởi lên suy nghĩ , nhưng ngăn cản chỉ khẽ gật đầu.
“Được. Về nhà.”
Nghe thấy câu trả lời, thiếu niên dậy thẳng về hướng tòa phủ viện ở ngoại thành mà đây bọn họ từng ghé qua.
Rất nhanh, ba dừng cổng phủ . Đám gia phó trong viện trông thấy liền lộ rõ vẻ khó chịu, dường như chán ghét tận cùng.
Chỉ là , Tô Kỳ Mộc, Sở Lạc cùng thiếu niên tiến , mà chỉ yên từ xa, hề quấy rầy.
Thiếu niên khẽ nâng tay, chỉ về phía bên …
“Ta nhớ rõ nữa… nhưng dường như nơi đó chính là nhà của . Ta về, nơi cho cảm giác an .”
Tô Kỳ Mộc thiếu niên, đưa mắt theo hướng tay chỉ. Trong thoáng chốc, tựa hồ mảnh ký ức nào đó chợt lóe lên trong đầu. Một giọng nam tử trưởng thành vang vọng:
“Ta bàn bạc với gia chủ , chỉ cần thêm mười mấy hai mươi năm nữa thôi, sẽ rời khỏi Tô thị, đưa vợ con cùng tìm đến chốn thanh nhàn mây trôi hạc lượn. Vinh hoa phú quý, xét cho cùng cũng chỉ là hư ảo thoáng qua. Người sống ở đời, thế nào chẳng sống, quan trọng là sống cho thoải mái.”
“Ta cũng cầu tương lai thể sự nghiệp hiển hách gì, chỉ cần thể ở bên vợ con, thì ngày tháng nào chẳng là hạnh phúc… Ấy, thiếu gia, khi nào tới ?”
“Phải , tiểu tử nhà – Nguyên Chân cũng lớn bằng thiếu gia bây giờ. Lần đưa nó đến thư viện, còn dịp gặp thiếu gia. Quyển sách thiếu gia tặng nó mang về nhà bao nhiêu .”
Yết hầu Tô Kỳ Mộc khẽ nhúc nhích, giọng cũng khác hẳn thường ngày: “Ngôi phủ viện , rốt cuộc là từng thuộc về ai?”
Sở Lạc dáng vẻ của , ngẫm nghĩ một chút: “Để bảo Đồng Tập liên hệ với quan phủ tra xét. Chắc sẽ sớm tin.”
Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu. Sau khi trở phủ cũ Tô thị, họ chờ thêm nửa ngày, Đồng Tập mới vội vã tới bẩm báo.
“Ngôi phủ mà tiền bối nhắc tới, tra xét vốn khó. quan phủ hồ sơ nào, hẳn là bên mang .”
“Một phủ viện nho nhỏ, mà hồ sơ chủ hộ cũng đáng để quan viên cấp cao tay ?” Sở Lạc lập tức cau mày.
“ , thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ quái. Sau đó liền hỏi thăm trong đám hương khách đến thắp nhang ở Thượng Vi Quan, mới chắp nối chút tin tức.”
“Ngôi phủ chủ nhân hiện tại là ba năm dọn . Trước đó thì bỏ hoang suốt, ai cũng bên trong oán khí nặng nề, bất tường, chẳng ai dám ở.”
“Mà chủ nhân đời của phủ viện đó… chính là Nguyên Mạt, thống lĩnh hộ vệ Tô thị diệt môn hơn ba mươi năm .”
“Khi đều đồn rằng, chính kẻ kẻ thù Tô thị mua chuộc, nửa đêm mở cửa lớn dẫn lũ tán tu tàn sát cả nhà Tô gia ?”
Đồng Tập , cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Kỳ Mộc. Trong Thượng Vi Tông, bất cứ ai chút ít tin tức đều rõ: Tô Kỳ Mộc chính là duy nhất còn sống sót của Tô gia, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến thảm kịch diệt môn năm .
“Hộ vệ Nguyên Mạt vốn Vân Lai Thành, chỉ việc trướng Tô thị một thời gian, tích góp chút bạc, bèn mua phủ viện ngoại thành, rước vợ con tới ở. Nghe gia chủ Tô thị còn phá lệ cho phép con trai nhập học tại Tô gia học viện.”
“Ai ngờ cuối cùng lấy oán báo ân… than ôi…”
Một tiếng thở dài của Đồng Tập vang lên. Sở Lạc đưa mắt Tô Kỳ Mộc, thiếu niên mười một mười hai tuổi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-859-nguyen-chan.html.]
Trong phòng trầm mặc lâu. Cuối cùng, Sở Lạc cất giọng: “Vậy… Nguyên Mạt cùng cả nhà , hiện giờ ở ?”
“Từ lâu xử quyết .” Đồng Tập :
“Năm , Hạc Dương Tử trưởng lão của Thất Trận Tông cứu Tô tiền bối, để rửa oan cho Tô thị, gây sức ép với hoàng thất Thanh Di quốc. Tất cả tán tu tham gia vụ việc, kể cả Nguyên Mạt phản bội Tô thị, đều c.h.é.m đầu.”
“Vậy còn vợ con ?”
“Cái … tiểu bối rõ. Nếu còn sống sót, thì hẳn cũng thể để chút tin tức nào. Có lẽ… e rằng cũng sớm còn nữa.”
“Được , hiểu .” Sở Lạc liếc trong phòng, đó sang Đồng Tập: “Ngươi về .”
“À, Sở tiền bối, qua thăm Chu Trầm lát nữa hẵng .”
Sở Lạc gật nhẹ, Đồng Tập liền xoay nhanh chóng rời .
“Ngươi…” Sở Lạc Tô Kỳ Mộc, “ nhớ là ai ?”
Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu: “Nguyên Chân… con trai duy nhất của Nguyên Mạt. Đồng niên với .”
Thiếu niên thấy tên , thể liền run lên một cái.
Sở Lạc ngẩn ngơ, ánh mắt phức tạp về phía thiếu niên. Nếu đồng niên… thì cớ mãi mãi dừng ở tuổi mười một mười hai?
“ ,” Sở Lạc chợt nhớ , “còn nhớ cửa hàng bán mặt nạ ? Ta nhặt ở đó. Có lẽ nơi chính là chấp niệm sâu nhất trong lòng . Chúng nên trở xem thử?”
Tô Kỳ Mộc lập tức gật đầu: “Được.”
Lúc cửa thì trời gần hoàng hôn, cũng khéo để đợi đến khi trời tối lặng lẽ tiến .
Thế nhưng mới khỏi phủ, từ xa thấy một bóng vội vã bước tới.
“Sở đạo trưởng,” một thị tòng của Hoàng phủ mỉm cung kính, “phu nhân nhà mời ngài đến một chuyến.”
“Có chuyện gì ?” Sở Lạc hỏi thẳng.
“Hoàng phủ sắp dời , trong thành Vân Lai vẫn còn ít việc cần xử lý, chỉ e phiền Sở đạo trưởng mặt.”
Nghe đến hai chữ “dời ”, Sở Lạc liền nhẹ nhõm thở . Bọn họ cuối cùng cũng chịu rời khỏi đây, trở về Quỷ giới là .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nàng liền để Tô Kỳ Mộc dẫn thiếu niên tới cửa hàng mặt nạ , còn thì đến Hoàng phủ, đó sẽ tìm bọn họ.
Thế nhưng khi bọn họ , ánh mắt của tên thị tòng Hoàng phủ dán chặt lên ảnh thiếu niên, sắc mặt khẽ biến đổi.
“Thế nào? Nhận ?” Giọng lạnh lẽo của Sở Lạc vang bên tai , “ là… đồng hương?”
Tên thị tòng chợt hồn, vội vã thu ánh mắt, gượng: “Không quen, quen…”
“Vậy là quen?”
“Sở đạo trưởng thật đùa, chi bằng chúng mau về Hoàng phủ, đừng để phu nhân chờ lâu.”
“Được thôi.” Sở Lạc gật đầu, hỏi: “Các ngươi định bao giờ ? Ngày mai , đêm nay?”
Trên đường, thị tòng vẫn lễ độ trả lời từng câu hỏi. bước Hoàng phủ, Sở Lạc bỗng ngẩng đầu lên bầu trời.
Mây đen dày đặc, âm phong cuồn cuộn.
Khung cảnh … so với đêm hôm phu nhân Hoàng phủ động sát niệm với nàng, thật chẳng khác biệt bao nhiêu.