“Đây chính là loại thuốc ngươi dạy nấu, để định nguyên thần.” Sở Lạc thẳng thắn .
“Ngươi bậy, nào dạy thế!” Đỗ Quy Mỹ vội vàng trừng mắt , cuối cùng thở dài: “Thôi, đến thì để lo , bệnh nhân ?”
“Tin tức của ngươi thật nhanh,” Sở Lạc ngẩn , chỉ về phía phòng của Chu Trầm: “Vừa mới gào một tiếng, thấy ? Tiếp theo chắc sẽ hô ‘Đầu còn ’ thôi.”
Lời dứt, trong phòng vang lên tiếng Chu Trầm.
“Đầu của , đầu của còn ? A… còn, còn… hừ…”
Nghe thấy , Đỗ Quy Mỹ trợn tròn mắt: “Nghiêm trọng đến thế cơ ?”
Nàng vội vàng bước nhanh trong phòng.
Lúc , Tô Kỳ Mộc luyện kiếm xong trở về, đúng lúc thấy bóng dáng Đỗ Quy Mỹ .
“Đây là…”
“Người của Đan Đỉnh Tông, đến cũng nhanh thật, nhưng gọi nàng tới .” Sở Lạc khuấy nồi thuốc, nghi hoặc lẩm bẩm.
Thấy Tô Kỳ Mộc tới, nàng múc một muỗng canh thuốc: “Ta mới học đấy, ngươi nếm thử ?”
Nghe , Tô Kỳ Mộc khẽ : “Được.”
Hắn nhận lấy bát thuốc từ tay Sở Lạc, nhưng còn kịp uống, Đỗ Quy Mỹ vội vàng chạy .
“Đây bệnh nhân cần chữa , Sở Lạc, cái…” Nói dứt, ánh mắt nàng liền dừng nơi Tô Kỳ Mộc, sắc mặt thoáng đổi.
“Có chuyện gì thế, chẳng ngươi tới giúp ?” Sở Lạc thấy dáng vẻ nàng, cũng lấy lạ.
Đỗ Quy Mỹ sững sờ một thoáng, nở nụ , gật đầu: “ , tới giúp ngươi đây. Trong thành Vân Lai hiệu thuốc nào , mau đưa một vòng, thuốc mang theo lẽ đủ.”
“Thuốc ngươi mang theo mà cũng đủ? Ta tin,” Sở Lạc , liếc thấy Đỗ Quy Mỹ đang nháy mắt hiệu, bèn dừng , lên: “Được thôi, dẫn ngươi .”
Đợi đến khi hai họ rời khỏi Tô phủ, Tô Kỳ Mộc mới thu suy nghĩ, đưa bát thuốc lên môi khẽ nhấp một ngụm.
“Chó con, hôm nay cứ ngơ ngẩn thế?” Tô Kỳ Mộc khẽ , xoa đầu nó.
“Gâu!” Khai Tâm giơ một chân chỉ về phía nồi thuốc của Sở Lạc.
“Ừm… ngoài vị khó uống, thực cũng chẳng giữ bao nhiêu dược hiệu.”
Hắn lẩm bẩm, uống cạn bát thuốc, đó cầm lấy muỗng của Sở Lạc, khuấy trong nồi.
“Quả nhiên là khê .”
…
Trên phố, Sở Lạc khoanh tay sang Đỗ Quy Mỹ bên cạnh.
“Quả nhiên ngươi tới để giúp .”
Đỗ Quy Mỹ lúng túng : “Thực đây là nhiệm vụ của tông môn.Mạnh Chưởng môn của Thất Trận Tông gửi tin cho chưởng môn chúng , mời một luyện đan sư đến điều dưỡng thể cho Tô Kỳ Mộc. Ai cũng , chỉ cần điều dưỡng kịp thời, đan điền tổn hại vẫn thể khôi phục.”
“Ban đầu vốn định mời Hoàng Viễn tiền bối, vì ở Thất Trận Tông ông chính là chuyên phụ trách trị liệu cho Tô Kỳ Mộc. Mạnh chưởng môn cho rằng, nếu Hoàng Viễn đích tới, Tô Kỳ Mộc nhất định sẽ nghĩ là do Thất Trận Tông phái đến, lẽ sẽ chịu tiếp nhận, nên mới tìm một luyện đan sư liên quan đến Thất Trận Tông.”
“Vừa đó ngươi liên hệ với , nên chưởng môn mới cử qua. ngươi giữ kín giúp , để Tô Kỳ Mộc đây là ý của Mạnh chưởng môn .”
“Ngươi tới muộn ,” Sở Lạc thản nhiên đáp, “Tô Kỳ Mộc chữa khỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-848-kho-luyen-se-thanh-danh-y.html.]
Đỗ Quy Mỹ kinh ngạc đến mức khó mà hình dung, chỉ còn nụ khổ: “Ngươi chắc chắn, là do ngươi chữa khỏi ?”
“ .” Sở Lạc gật đầu, chợt nhớ một chi tiết.
Mỗi nàng nấu thuốc, Tô Kỳ Mộc luôn tìm cớ để nàng rời một lúc.
“Thẳng thắn mà , từ ở Thất Trận Tông, chính Hoàng Viễn tiền bối nổi danh nhất về y đạo chuyên trị cho . Hắn theo như lâu năm, chỉ cần liếc qua cũng thuốc . Ngươi chắc là do ngươi chữa , chứ tự chữa cho ?”
Ngẫm thì cũng đúng là thế…
Sở Lạc lắc đầu than: “Ngươi đoán còn hỏi gì.”
“Ngươi tìm cách giúp tình trạng cơ thể của , để xem thể tái tạo đan điền thế nào.”
“Ngươi cứ trực tiếp hỏi .”
“Ta giấu mục đích , nếu đây là ý của Mạnh chưởng môn thì chắc chắn sẽ chịu.”
“, ngươi , còn kéo xuống nước gì?” Sở Lạc hờ hững , “Chuyện nổi. Cho dù giúp, thì ngươi với chẳng quan hệ gì, hết lòng chữa cho , ngươi nghĩ đoán đằng gì ?”
“Vậy giờ thế nào?” Đỗ Quy Mỹ cũng đau đầu.
“Chưa xuất quân bại, ha ha,” Sở Lạc bật , “nhiệm vụ bắt đầu thất bại, về khuyên chưởng môn các ngươi , đừng tức giận quá.”
Không ngờ Đỗ Quy Mỹ dễ lời đến thế, nghĩ một lúc liền chuẩn về Đan Đỉnh Tông.
“Ta thấy vẫn nên để Hoàng Viễn tiền bối đích tới thì hơn.”
“Này khoan, cất công tới , giúp vài việc ?” Sở Lạc bỗng nhớ gì đó, vội ngăn nàng .
Đỗ Quy Mỹ nghi hoặc nàng: “Ngươi cũng việc giải quyết nổi, cần giúp?”
Nghe , khóe miệng Sở Lạc giật giật: “Luyện đan mà…”
…
Phủ cũ họ Tô.
Sau khi Tô Kỳ Mộc trị thương, Chu Trầm xoay xoay cổ cảm thấy thoải mái lâu từng .
“Quả nhiên đỡ hơn nhiều, đa tạ Tô tiền bối!”
Sắc mặt Tô Kỳ Mộc lộ chút mệt mỏi, dạo hao tổn nguyên thần quá nhiều.
Thân thể hiện giờ khác , nguyên thần dùng quá mức thì mệt mỏi kéo đến nhanh, buộc nghỉ ngơi mới hồi phục , mà lúc nghỉ ngơi, cũng khó giữ cảnh giác như xưa.
Về phòng, Tô Kỳ Mộc bày xong trận pháp, liền chìm giấc ngủ say.
Chu Trầm thì tâm trạng cực , bắt đầu tản bộ trong phủ đổ nát. Đi nửa đường mới nhớ lời căn dặn đó của Tô Kỳ Mộc.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“ , giờ nguyên thần và thể hòa hợp, ít vận động, mau mau về phòng…”
Chu Trầm vội vàng trở , nhưng khi ngang qua chỗ ở của Sở Lạc kìm lùi bước.
Cánh cổng sân vẫn mở rộng, khi nãy qua thoáng thấy trong sân thứ gì đó, giờ kỹ, quả nhiên là một chiếc đèn lồng, đang đặt tùy ý ở đó.
Trên đèn vẽ cảnh sơn thủy, ý vị.
Không nhịn , bước tới, xổm xuống bức họa lồng đèn, tán thưởng nét tinh xảo, thì mắt bỗng tối sầm, cả liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh.