Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 844: Khởi thi

Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:51:35
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiên sư, tiên sư xin giúp tìm con gái với! Ta chỉ mới đốt nén nhang thôi mà, trong chớp mắt Như Nhi thấy , chẳng chạy chơi chỗ nào …”

Phía truyền đến giọng khó xử của Đồng Tập, xem vị tiên sư chặn chính là .

Sở Lạc bước tiền viện: “Trước hết tìm đứa trẻ .”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đứa trẻ còn sống, còn Hoàng Đại Hải mất tích chỉ là một cái xác c.h.ế.t . So , mạng còn sống mới quan trọng hơn.

Nói xong, Sở Lạc tản thần thức khắp nơi.

“Đa tạ các vị tiên sư, đa tạ các vị tiên sư…” Người phụ nữ liên tục cúi đầu cảm tạ.

Chẳng bao lâu, Sở Lạc liền phát hiện ngoài đạo quán một dãy dấu chân nhỏ, bèn lập tức đuổi theo.

“Xem dáng thì là dấu chân của trẻ con… Hửm, dấu chân xuống núi?” Sở Lạc nghi hoặc .

“Đây đúng là dấu chân của Như Nhi, bàn chân con bé chỉ lớn chừng thôi!”

Người phụ nữ trung niên xong vội vàng chạy theo hướng dấu chân.

Sở Lạc cùng cũng theo , cuối cùng phát hiện tiểu cô nương đang một gốc đại thụ chân núi, lén lút ngó xa.

 

“Con bé , chạy loạn! Sao cứ chạy loạn hoài chứ!” Người phụ nữ vội vã, nước mắt lưng tròng, thấy con liền định đánh cho một trận.

 

Thấy , Sở Lạc tiến lên một bước, ngăn bàn tay bà .

 

“Khoan .” Nàng cúi đầu tiểu cô nương sắp dọa : “Như Nhi, con một xuống núi thế?”

 

“Con… con xuống một , con theo Hoàng lão gia xuống núi đó!” Như Nhi lí nhí đáp.

 

Lời dứt, sắc mặt phụ nữ lập tức trắng bệch.

 

“Con bé bậy gì thế, nào Hoàng lão gia nào, Hoàng lão gia c.h.ế.t !”

 

Người phụ nữ vội vàng giải thích với Sở Lạc:

“Tiên sư , nhà phu quân đang việc ở Hoàng phủ, cũng từng dẫn Như Nhi đến đó vài , con bé nhận Hoàng lão gia. tin Hoàng lão gia c.h.ế.t lớn còn kịp tiêu hóa, ai cho trẻ con chứ? Ta cũng hiểu con bé đang gì nữa…”

 

Sở Lạc ngẫm nghĩ, hỏi Như Nhi:

“Con thật sự theo Hoàng lão gia xuống núi? Bên cạnh ông còn ai khác ? Có gì với con ?”

 

Nghe Sở Lạc hỏi, phụ nữ cảm thấy da đầu tê rần, nhưng con gái đáp rành rọt:

 

“Hoàng lão gia một , con còn gọi ông trả công cho cha, cha công thì sẽ mua cho con kẹo hồ lô. Hoàng lão gia để ý đến con. Mẹ ơi, ông trả công cho cha ?”

 

“Con bé còn bậy nữa, chẳng lẽ quỷ ám …”

 

“Như Nhi,” Sở Lạc hỏi tiếp: “Con thấy Hoàng lão gia về hướng nào?”

 

Nghe , Như Nhi liền giơ tay chỉ về phía .

 

“Chúng xem. Ngươi ở chăm sóc hai con họ.”

 

Sở Lạc dặn dò Đồng Tập, đó cùng Tô Kỳ Mộc về phía Như Nhi chỉ.

 

Dọc đường, Sở Lạc vẫn còn vô nghi hoặc giải .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-844-khoi-thi.html.]

 

“Hoàng lão gia một … chẳng lẽ là t.h.i t.h.ể sống ?”

 

Tô Kỳ Mộc cũng trầm ngâm:

“Có lẽ liên quan đến nguyên nhân cái chết, cũng khả năng thuật khống thi điều khiển. Hoàng Đại Hải mới chết, khó để đạt điều kiện khống thi.”

 

Hai nhanh chóng tìm kiếm quanh đó. Đột nhiên, ánh mắt Sở Lạc lóe sáng.

 

“Phía hỏa hoạn!”

 

Nàng vốn mang hỏa linh căn, đối với khí tức của lửa cực kỳ nhạy bén. Cảm nhận , nàng lập tức phi về nơi phát hỏa.

 

Ban đêm, càng đến gần ánh lửa càng sáng rực. Khi bọn họ thấy nơi cháy, cũng đồng thời thấy một trung niên nam tử đang thẳng bước trong biển lửa.

 

Trên hề khí tức sinh mệnh, tựa như một cỗ t.h.i t.h.ể chỉ thành nhiệm vụ, từng bước trong đám cháy.

 

“Không !” Sở Lạc lập tức vận pháp lao tới, nhưng vẫn chậm một bước.

 

Chỉ trong nháy mắt, biển lửa nuốt trọn t.h.i t.h.ể nam nhân, sóng nhiệt bùng lên khiến Sở Lạc lùi mấy bước.

 

Đợi nàng cưỡng ép áp chế ngọn lửa, nơi đó chẳng còn bóng , chỉ để một chuỗi hạt đá.

 

 

“Là vật của Hoàng Đại Hải. Trước khi đến Thượng Vi Quán dâng hương, từng thấy mang theo.” Đồng Tập nhận .

 

“Thi thể lửa thiêu sạch sẽ thế , cái c.h.ế.t của càng thêm quỷ dị.” Sở Lạc day day mi tâm, nhớ chuyện gần đây:

“Hoàng Đại Hải thi biến, mà quanh đây thấy khống chế. Không giống khống thi thuật, khả năng là hung thủ lưu thứ gì trong cơ thể …”

 

“Có thể khống chế t.h.i t.h.ể Hoàng Đại Hải, chừng cũng lộ phận của kẻ đó.”

 

Sở Lạc bậc thang suy nghĩ lâu, chợt ngẩng đầu quanh: “Chu Trầm vẫn ?”

Đồng Tập cũng ngẩn : “Hình như thấy. Lạ thật, mua thuốc mà lâu như thế…”

Sở Lạc lên: “Ngươi trông chừng trong đạo quán, tìm .”

Chu Trầm siết chặt áo choàng, run rẩy về phía .

“Hôm nay thế , trời lạnh đến …”

Ý nghĩ thoáng qua, bước chân khựng . Cảm giác … hệt như lúc ban ngày ở Hoàng phủ!

Tim chợt thắt , vội ngẩng đầu trời. Chỉ thấy âm phong gào thét, mây đen cuồn cuộn tụ ngay đầu. Không trách ban nãy còn thấy đêm nay tối tăm hơn thường ngày.

Xong , thứ tìm đến !

Chu Trầm hoảng sợ, lập tức lao về phía Thượng Vi Quán.

Không chạy bao lâu, chỉ cảm thấy con phố vốn ngắn ngủi hôm nay dài vô tận, cách nào đến cuối.

Hắn dồn hết linh lực ngự kiếm phi hành, rút kiếm liền “keng” một tiếng.

Trường kiếm rơi thẳng xuống đất, mà chính cũng thấy thể ngã vật , bất tỉnh ngay tại chỗ, cả kiếm cũng rơi .

“Cái… cái gì thế ?!” Giọng run rẩy.

Hắn vội đỡ lấy thể , nhưng tay xuyên thẳng qua chẳng chạm gì. Muốn nhặt thanh kiếm, bàn tay cũng chỉ xuyên qua hư vô.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết bật , ôm chặt lấy cổ .

Loading...