Tùy tùng mỉm đáp, thấy Sở Lạc vẻ vẫn tin, bèn thẳng tới mở ngay một chiếc rương cho xem.
“Phu nhân nhà ưa thích thư họa, nên mời chưởng quỹ của Minh Mặc Các tới, mang bộ thư họa trong các đến để phu nhân chọn lựa.”
Trong rương quả thật chất đầy tranh chữ khác . Sở Lạc thấy thì hỏi thêm nữa, cùng rời .
Về tới phủ cũ Tô gia, Chu Trầm mới đem chuyện gặp nha điên trong Hoàng phủ kể .
Nghe xong, ánh mắt Sở Lạc liền hướng đến bờ vai của .
“Ngọn Nghiệp Hỏa lưu đúng là biến mất .” Nàng thì thầm.
Ban đầu nàng để ấn ký Nghiệp Hỏa hai tử thủ quan ,là lo họ đám tán tu lưu manh ăn hiếp, nào ngờ Chu Trầm chạm chuyện quái dị.
Đồng Tập xong, cũng suy nghĩ : “ cảm nhận chút tà khí nào nha , nàng… quả thật chỉ là một phàm nhân thôi.”
Trong lòng Sở Lạc cũng dấy lên nghi ngờ. Hôm nay gặp Hoàng phu nhân cùng những tùy tùng bên cạnh bà , tuy bản năng nhận thấy chút quái lạ, nhưng xét đến cùng, họ vẫn là thường.
Trong phòng lặng ngắt. Lúc , Tô Kỳ Mộc chợt mở lời:
“Hiện giờ, ngươi còn cảm thấy cổ đau ?”
“Đau,” Chu Trầm lập tức ngẩng đầu , tay thì cẩn thận xoa xoa cổ, “luôn thấy đau, giống như sắp đứt , nhưng bảo vết thương gì cả.”
Tô Kỳ Mộc khép hai ngón tay , ấn lên cổ . Đầu ngón tay tỏa một luồng kim quang nhạt.
Chu Trầm mơ hồ chẳng hiểu gì, nhưng rõ ràng cảm giác đau nhức nơi cổ dịu đôi chút.
“Ê… đây… đây là…” ngạc nhiên thốt lên.
“Nguyên thần của ngươi thương.” Tô Kỳ Mộc chậm rãi , “ở chỗ cổ xuyên thủng mấy lỗ lớn, còn vết rách, chỉ suýt nữa là đứt hẳn.”
“Nguyên… nguyên thần thương? Đầu thật sự sắp lìa khỏi cổ ?!” Chu Trầm sợ đến tái mặt, “Phải bây giờ, cần uống đan dược bồi bổ nguyên thần , ở mới loại đan dược đó…”
Đối với tu sĩ, chuyện liên quan đến nguyên thần tuyệt thể xem nhẹ, chỉ sơ sẩy là thể chôn vùi cả đạo lộ về . Bởi Chu Trầm mới khẩn trương đến thế.
“Trước tiên sẽ nối vết thương, đó ngươi cần dùng một linh dược ôn dưỡng nguyên thần. Trong dược phường của thành đều bán, sẽ tên, ngươi nhớ kỹ.”
Giọng Tô Kỳ Mộc bình thản. Những vết thương nguyên thần thế lúc nhỏ trải qua bao nhiêu , nay xem cũng là bệnh quen .
Sở Lạc khẽ thở phào, chuyện vượt ngoài hiểu của nàng, may mắn là Tô Kỳ Mộc tinh thông.
“Nói , công kích của nha điên là nhắm thẳng nguyên thần ngươi. Nếu khi đó nguyên thần của ngươi thực sự tan vỡ, thì cả cũng …”
Nói đến đây, Chu Trầm toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Sở tiền bối, giờ ngài tin dối chứ, nha thật sự vấn đề!”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc gật đầu, bắt đầu cân nhắc bước kế tiếp.
“Chúng nên xem t.h.i t.h.ể của Hoàng Đại Hải.” Tô Kỳ Mộc trị thương cho , “Tìm nguyên nhân cái chết, sẽ thu hẹp phạm vi hung thủ.”
“Có lý.” Sở Lạc tán đồng.
Xử lý xong, Chu Trầm lập tức chạy bốc thuốc, Đồng Tập thì dẫn Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc tới Thượng Vi Quan.
Lúc trời về chiều, đường qua vội vã trở về nhà.
Trong đám , một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi loạng choạng, bất cẩn va Tô Kỳ Mộc.
“Xin , xin .” Thiếu niên vội vàng cúi đầu.
Tô Kỳ mộc đỡ một tay, nhưng thiếu niên nhanh chóng giãy , tiếp tục bước .
Bước chân Tô Kỳ Mộc dần chậm , thần thức âm thầm bám theo bóng thiếu niên một đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-843-cai-dau-sap-dut-roi.html.]
“Sao ?” Sở Lạc chú ý liền hỏi.
Hắn một lúc mới đáp: “Đứa trẻ đó… chút quen thuộc.”
Sở Lạc lập tức đảo mắt quanh: “Đâu đứa trẻ nào?”
“Nó chạy mất .”
Sở Lạc vuốt cằm suy tư, Tô Kỳ Mộc khẽ : “Đi thôi, tiếp tục lên đường.”
…
Thiếu niên vẫn lang thang trong thành. Trời mỗi lúc một tối, đường thưa thớt dần.
Cuối cùng, dừng một phủ cháy đen, ngẩng đầu tấm biển treo cổng, đề ba chữ — “Tô Phủ”.
Thiếu niên lâu, đến khi trời tối hẳn, đường phố cũng vắng tanh.
Thấy đại môn cháy sém khóa, rón rén bước tới.
“Á—!”
Chưa kịp chạm cửa, kết giới phủ sáng lên kim quang, hất văng xa.
Ngay khi , chân núi, bước chân Tô Kỳ Mộc khựng .
“Có kẻ chạm kết giới.”
“Ơ? Ngươi còn để kết giới bảo hộ trong nhà ?” Sở Lạc nghiêng đầu.
Tô Kỳ Mộc gật nhẹ: “Trong nhà vẫn còn Khai Tâm, lưu kết giới để bảo hộ nó.”
Hiện tại trong Tô phủ ngoài một con chó, cũng chẳng còn thứ gì quý giá.
“Thế giờ ?”
“Kẻ dám xông tiếp.”
“Hẳn chỉ là qua đường vô tình chạm thôi.” Sở Lạc thì thầm, “Đến Thượng Vi Quan .”
…
Trong đạo quan, Đồng Tập lập tức dẫn họ tới nơi đặt t.h.i t.h.ể Hoàng Đại Hải. khi mở vải trắng , t.h.i t.h.ể vốn nên đó biến mất.
“Cái… cái gì thế ?” Đồng Tập sững sờ, vội kéo một đạo đồng đến hỏi: “Cả ngày hôm nay, ai dời xác trong phòng ?”
Đạo đồng lắc đầu: “Người thắp hương đều ở tiền viện. Ta ở hành lang kiểm bùa an bình suốt, thấy ai .”
“Thế còn cửa ?” Sở Lạc hỏi.
Đạo đồng lắc đầu: “Cửa thì rõ.”
Sở Lạc lặng lẽ tra xét trong phòng một lượt.
“Không lưu khí tức lạ, hoặc là xóa sạch, hoặc là vốn ai tới. nếu , t.h.i t.h.ể biến mất?”
Huống chi nơi là đạo quan, kết giới đặc thù, tà ma khó lòng xâm nhập.
Suy nghĩ một hồi, nàng hỏi: “Có khi nào ngươi nhớ sai chỗ?”
“Chắc là… .” Đồng Tập vò đầu bứt tai, “Hay là quan phủ đến lấy để điều tra . Hai vị tiền bối chờ một lát, hỏi .”
Đồng Tập rời . Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc cũng yên, cùng tìm kiếm khắp đạo quán.
Chẳng bao lâu, từ tiền viện vang lên một tiếng phụ nhân gọi dồn dập, mang theo vẻ hoảng hốt: “Như Như, con ở ? Mau về với nương! Như Như!”