Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 841: Hoàng Phu Nhân
Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:49:15
Lượt xem: 114
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phải rằng Hoàng gia quả thật tiền, đám thủ vệ thuê nào nấy đều tu vi Kim Đan trở lên.
Hai tử trấn thủ đạo quán cũng chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ, khó trách bọn họ đánh cho một trận tơi bời.
Nhìn đám tán tu như một bức tường chắn ngang mặt, Sở Lạc hề khách khí thẳng: “Thượng Vi tông đến tra án, tránh .”
Trong vô hình, uy áp của nàng phủ xuống. Dù những kẻ đều ở cảnh giới Kim Đan, nhưng trong mắt nàng chẳng đáng để để mắt.
Bất quá còn đợi bọn tán tu mở miệng, uy thế của nàng bức lùi, thì cửa lớn Hoàng phủ mở , một tên tùy tùng trẻ tuổi bước .
“Thì là tiên sư của Thượng Vi tông, phu nhân nhà lời mời.”
Đám tán tu vội vàng tránh sang hai bên, tùy tùng trẻ tuổi phía cúi , mặt mang nụ , thái độ cung kính lễ độ.
Thấy , Chu Trầm cùng Đồng Tập khỏi đưa mắt đầy chấn động.
Lúc bọn họ đến đây, Hoàng gia thái độ !
là kẻ thì khó mà nặng tay , uy áp mà Sở Lạc định phát đành thu bộ.
Nàng liếc tên tùy tùng, chỉ là động tác mời , mà cửa lớn Hoàng phủ cũng mở rộng.
Âm thanh truyền âm của Tô Kỳ Mộc vang lên trong thức hải Sở Lạc: “Vừa kết giới trong phủ Hoàng giải trừ.”
Sở Lạc khẽ nhướng mày, lập tức cất bước . Khi ngang qua tùy tùng, nàng thuận miệng hỏi: “Phu nhân ngươi vì chúng đến đây ?”
Tùy tùng mỉm , dẫn đường:
“Áng chừng là vì chuyện của lão gia. Vốn đây là việc nhà hổ, tiện để lộ ngoài. Nay tiên sư của Thượng Vi tông đích đến, chỉ e cũng chẳng giấu nữa.”
“Ồ?” Sở Lạc chăm chú quan sát sắc mặt : “Vậy vì hai tiểu bối đến các ngươi đánh một trận?”
Nụ mặt tùy tùng thoáng khựng , nhất thời đáp thế nào, chỉ thể liên tục : “Hổ thẹn, hổ thẹn…”
Được Sở Lạc chống lưng, Chu Trầm và Đồng Tập cuối cùng cũng thấy cứng cáp hơn hẳn.
Phải rằng, những vị trưởng lão đại năng trong tông môn thường luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, bảo vệ như thế quả thực hiếm thấy.
Bước chân Hoàng phủ, mới thấy khắp nơi treo vải trắng trông như đang cử hành tang lễ.
Chỉ là hiện tại t.h.i t.h.ể Hoàng Đại Hải vẫn còn để tại Thượng Vi quan, mãi đến hôm qua Hoàng phủ mới nhận tin dữ.
Trong chính sảnh, một phụ nhân trung niên áo tang trắng, cài trâm trắng, ghế chủ vị sắc mặt tiều tụy.
Hai bên đại sảnh, hơn mười tùy tùng trẻ tuổi chỉnh tề, đội ngũ ngay ngắn, ai mở miệng, nhưng khí thế mang cực kỳ áp bức.
Hoàng phu nhân nửa chống đầu, yếu ớt cất lời:
“Ta vốn thể yếu nhược, quanh năm bệnh tật giường, nay tin trượng phu qua đời, thương tâm quá độ, sức lực chẳng còn, thể hành lễ. Mời chư vị tiên sư tùy ý .”
Dứt lời, ánh mắt bà chợt chuyển sang Khai Tâm.
“Phiền các vị tiên sư đưa con ch.ó ngoài, chịu nổi thấy súc sinh.”
Sở Lạc lập tức đáp, giọng mang theo ý lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-841-hoang-phu-nhan.html.]
“Nó súc sinh, là linh sủng của . Phu nhân đây xem thường lắm ?”
Trong khi , ánh mắt nàng đồng thời quét về phía đám tùy tùng hai bên đại sảnh.
“Thú vui của tiên sư thật đặc biệt,” phu nhân họ Hoàng liếc thị tỳ bên cạnh, dặn dò: “Đi chuẩn ít thịt xay, nước quả, chiêu đãi linh sủng của tiên sư cho .”
Xem Hoàng phu nhân quyết tâm đuổi Khai Tâm ngoài. Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc mặt đều hiện chút lo lắng. Thấy , Chu Trầm vội : “Để bọn ngoài trông Khai Tâm, cũng tránh nó chạy loạn khắp nơi.”
Nghe , Sở Lạc liền vỗ vai hai : “Biết điều, .”
Hai sững , trong lòng nghĩ: Sở tiền bối tin bọn họ đến thế ? Trước đó bọn họ còn từng đánh thê thảm ngay tại phủ cơ mà…
lời , họ chỉ đành dắt Khai Tâm rời khỏi đại sảnh. Thật , Chu Trầm chịu mở miệng cũng là bởi áp lực từ đám tùy tùng hai bên trong sảnh.
Rõ ràng đều là phàm nhân bình thường, mà khí thế bọn họ mang đến còn khiến khó chịu hơn cả đám tán tu canh gác ngoài cổng.
Ra khỏi đại sảnh, hai mới thở phào một .
Trong sảnh, Sở Lạc đưa mắt đôi tay của Hoàng phu nhân.
“Nhìn móng tay phu nhân thật , đỏ như m.á.u .”
Một áo vải giản dị phối với móng tay đỏ rực chói mắt, quả thật khó mà chú ý tới.
Hoàng phu nhân chẳng buồn che giấu, cũng ý giải thích, trực tiếp hỏi thẳng: “Tiên sư, t.h.i t.h.ể phu quân khi nào mới thể đưa về?”
“Cái c.h.ế.t của Hoàng Đại Hải tự nhiên, chúng cần điều tra rõ. Chờ bắt hung thủ sẽ đưa t.h.i t.h.ể về. Hiện giờ vụ án còn nhiều điểm rõ, phu nhân nguyện ý phối hợp tháo gỡ những nghi vấn ?”
“Tất nhiên, xin tiên sư cứ hỏi.”
“Lần cuối cùng phu nhân gặp Hoàng Đại Hải là khi nào?”
“Ba ngày . Ta ít khi khỏi cửa, nhưng hôm đó là Trung Nguyên, vốn định cùng phu quân cúng tổ tiên.”
“Trong ba ngày nay thấy ông , phu nhân lấy lạ ?”
“Ta thể yếu, ông cũng hiếm khi đến thăm . Lại thường xuyên lui tới chốn phong nguyệt, nghiêm trọng thì một tháng chẳng thấy về nhà. Ta nào quản chỉ đành nhận phận. Tưởng ông tìm phụ nữ, ai ngờ truyền về là tin dữ…”
Nói đến đây, cảm xúc Hoàng phu nhân dâng trào, ho lau nước mắt.
Sở Lạc gượng : “ phu nhân, hôm là Trung Nguyên, mấy chỗ phong nguyệt mở cửa…”
…
“Không độc, cái cũng độc,” Đồng Tập kiểm tra xong liền vỗ vỗ Khai Tâm bên cạnh, “Rồi, yên tâm ăn .”
Chu Trầm đất liếc về phía viện của Hoàng phu nhân, lẩm bẩm: “Nói gì mà tiếp đãi tử tế, cuối cùng dẫn bọn đến cái viện rách nát . Ta xem Hoàng phu nhân rõ ràng là chó xem thường !”
“Gâu!”
“Khai Tâm , Khai Tâm ,” Đồng Tập vội lấy tay bịt tai chó , sang Chu Trầm: “Nó tưởng ngươi mắng nó đấy!”
Thấy , Chu Trầm cũng vội ngậm miệng. Một lúc , mới thì thầm: “Con Khai Tâm đúng là vài phần linh tính, giống chó thường .”
“Thường xuyên ở bên cạnh bậc đại năng như Sở tiền bối tất nhiên sẽ linh lực thuần khiết ảnh hưởng. Thời gian lâu dài, khai trí. Đến khi đó, gặp e là chúng gọi nó một tiếng ‘cẩu ca’ mất.” Đồng Tập cảm thán ân cần vuốt lông cho Khai Tâm.
“Thôi , chúng cũng gặp cơ duyên lớn thì .” Chu Trầm , ánh mắt đảo quanh, giọng cũng hạ thấp: “Ngươi thấy Hoàng phủ … yên tĩnh lạ thường ?”
“Trong nhà chết, chẳng nên yên tĩnh ?” Đồng Tập đáp.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chu Trầm lắc đầu: “ cũng nên yên tĩnh đến thế. Hoàng Đại Hải tuổi tác cao, thế nào chẳng con cháu. Con cháu tin cha c.h.ế.t chẳng lẽ ? Vậy mà từ lúc bước tới giờ, chẳng thấy một tiếng nào cả.”