Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 838: Ngươi đã sớm chết rồi

Cập nhật lúc: 2025-09-22 13:10:16
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con chó vàng vẫn chẳng thèm để ý đến nàng, Sở Lạc chỉ khẽ , đặt nó xuống đất xoa đầu nó.

“Chủ nhân của ngươi bây giờ nhiệm vụ chính là mau chóng khỏe . Còn nhiệm vụ của một con ch.ó nhỏ chính là ngày ngày vui vẻ. Không cần nổi danh, cũng chẳng cần lập đại công gì cả. Ta gọi ngươi là Khai Tâm nhé.”

Con chó vàng lặng lẽ cuộn chân Sở Lạc, nhắm mắt lim dim.

Chẳng cần nhiều, từ đầu đến giờ chủ nhân nó từng buông lỏng cảnh giác lấy một khắc. khi đối diện với nữ tử , những cảnh giác biến mất mà cả như rơi m.ô.n.g lung. Nếu tuyệt đối tín nhiệm, thể đến thế.

Trong phòng, Tô Kỳ Mộc đang chuyên tâm bôi thuốc, động tĩnh bên ngoài mà bất giác thất thần.

Khóe môi nhếch, thì thầm: “Được, gọi nó là Khai Tâm.”

Dù muộn tám năm, nhưng cuối cùng nàng vẫn cùng trở về Tô gia.

Giờ khắc , đời vẫn còn một thể vô điều kiện tin tưởng , nhớ thương . Những ngày tháng , dường như cũng chẳng khổ sở đến nữa…

“Khai Tâm! Ngươi chạy chậm một chút!”

Trên con phố dài, Sở Lạc đuổi theo con ch.ó nhỏ chạy vù vù phía . Đến một quầy bán gà , Khai Tâm mới dừng , lắc lắc đuôi chờ Sở Lạc mua cho nó.

là đồ tham ăn!” Sở Lạc tuy , nhưng vẫn xếp hàng, chuẩn bạc sẵn sàng.

Một tháng trôi qua, con ch.ó nhỏ gầy gò rách nát khi xưa nay nuôi béo , công lao ít thuộc về Sở Lạc.

Mua xong khẩu phần cho Khai Tâm, nàng dẫn nó dạo qua mấy hiệu thuốc, chọn mua linh dược hiện giờ Tô Kỳ Mộc thể dùng, mới chuẩn trở về.

Người qua đường nhiều hơn , ai nấy đều bận rộn mua sắm.

“Hình như sắp tới lễ Trung Nguyên ,” Sở Lạc chợt nhớ , “phàm nhân đều chuẩn tế tổ tiên.”

Tô gia cũ.

Tô Kỳ Mộc mở mắt từ trong nhập định, ánh tràn ngập bất lực.

“Vẫn thể tụ khí…”

Không thể tụ khí kết thành linh lực, đồng nghĩa từ nay về mất con đường tu đạo.

mấy ngày nay thử pháp môn tu luyện nguyên thần , chẳng những thể vận hành, mà nguyên thần còn trực tiếp đột phá đại cảnh giới, bước Hóa Thần kỳ.

Hơn nữa quá trình thuận lợi dị thường. Từ đến nay, mỗi nguyên thần đột phá đều đau đớn đến tận xương tủy, mà .

Việc khiến nghi hoặc lâu, vẫn tìm đáp án.

Lại nữa thất bại trong việc tụ khí, trong thức hải vang lên giọng của Thiên Cơ Thần Binh Phù.

“Thân thể ngươi, kỳ thực sớm dừng . Không còn trưởng thành, cũng sẽ già nữa.”

Nghe , Tô Kỳ Mộc lập tức nhíu mày.

“Sao thể… Từ khi nào?”

“Ngươi quên chuyện xảy mười sáu năm ? Mười sáu năm , đầu tiên thần hồn ngươi ly thể.”

Trong âm thanh già nua , Tô Kỳ Mộc chợt nhớ .

Đó là trong Vô Tận Uyên, khi và Sở Lạc còn Hạc Dương Tử truy sát.

Âm khí hàn độc nơi đó vốn khắc chế tu sĩ, vẫn gắng gượng vận dụng nguyên thần lực, dựng nên một pháp trận truyền tống rời khỏi Vô Tận Uyên, đưa Sở Lạc .

Khi trận pháp thành công, bước về phía Sở Lạc, phát hiện thể bỗng trở nên vô cùng nhẹ bẫng, còn chút cảm giác nào.

Ngoảnh đầu , chỉ thấy nhục m.á.u me bê bết, ngã lăn đất.

Đó chính là đầu tiên nguyên thần rời khỏi thể, chẳng cảm nhận gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-838-nguoi-da-som-chet-roi.html.]

Trong khoảnh khắc, cái lạnh buốt xương cùng sự đè nén nơi đáy Vô Tận Uyên như nữa bao phủ . Đôi môi Tô Kỳ Mộc khẽ run rẩy.

“Vậy, ngày hôm đó rốt cuộc xảy chuyện gì?”

“Ngươi sớm c.h.ế.t .”

Nghe , sắc mặt Tô Kỳ Mộc đột nhiên đại biến.

Giọng của Thiên Cơ Thần Binh Phù tiếp tục vang lên.

“Nếu ngày đó tay…”

“Ngay khoảnh khắc nguyên thần ngươi sắp ly thể, phong ấn nhục ngươi trong dòng thời gian đó.”

“Sau ngươi liên tục trọng thương, khoét mắt, nghiền nát xương tay… những ký ức hẳn ngươi vẫn còn nhớ rõ.”

e rằng ngươi quên, khi leo lên từ đáy Vô Tận Uyên, ngươi bao ngã xuống vách đá, hàng vạn hàn châm xuyên thủng, c.h.ế.t thảm đó.”

“Ngươi nhớ, bởi vì mỗi ngươi rơi xuống, phục hồi thể ngươi về khoảnh khắc khi chết.”

“Ta khuyên can ngươi bao , nhưng nào ngươi cũng lựa chọn tiếp tục trèo lên vách tuyệt đó.”

“Cho đến tận một , ngươi thành công bò khỏi Vô Tận Uyên, mới còn nơm nớp lo sợ nhục ngươi sẽ tử vong ngay khoảnh khắc tiếp theo.”

“Còn về phong ấn đầu tiên tất cả biến cố , bởi vì nhục ngươi biến đổi quá nhiều, nhất là nay đan điền hủy, vạn sự đều phế, thể khôi phục thể ngươi về khoảnh khắc đó nữa. Có thể … chỉ còn ngươi mà thôi.”

“Thiên Cơ Thần Binh Phù sớm theo từng nguyên thần ngươi phá cảnh mà dung nhập thần hồn, hãy lắng cảm nhận nó cho thật kỹ.”

“Pháp độ, trật tự, thời gian… hãy tỉ mỉ cảm thụ sức mạnh , tiếp tục tu luyện nguyên thần của ngươi.”

“Đợi đến khi ngươi nắm giữ lực lượng của trật tự liền thể bất cứ lúc nào khôi phục thể trở trạng thái mười sáu năm .”

“Dù là đôi mắt mất, đan điền hủy ngươi cũng đều sẽ . đến khi , điều trân quý nhất, ngược chính là việc ngươi thể nắm giữ sức mạnh của trật tự.”

Âm thanh Thiên Cơ Thần Binh Phù chấm dứt, Tô Kỳ Mộc thật lâu vẫn thoát khỏi chấn động trong lòng.

Cho đến khi ngoài sân vang lên giọng của Sở Lạc.

“Hậu thiên là Trung Nguyên tiết đó, buổi hoàng hôn dân chúng sẽ ngoài thành thả  hoa đăng sông. Tô Kỳ mộc, chúng cũng thả hoa đăng nhé!”

“Gâu gâu gâu!”

Tô Kỳ Mộc bừng tỉnh vội vàng dậy. Ngay khoảnh khắc , Sở Lạc nhảy phòng.

“Ừm? Có ?” Nàng nghiêng đầu hỏi.

“Được.” Tô Kỳ Mộc cảm nhận ánh mắt nàng, khẽ mỉm gật đầu.

Chính ngọ, ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa nửa khép rọi lên gương mặt cùng lớp lụa trắng tinh, khiến đường nét dung nhan càng thêm nhu hòa.

Sắc mặt vốn tái nhợt bây giờ  thêm chút huyết sắc.

“Ê? Hôm nay trạng thái của ngươi xem khá hơn nhiều đó?” Sở Lạc .

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tô Kỳ Mộc cũng đáp: “Có lẽ tâm kết thông đôi chút .”

“Ta mà, tâm tính của ngươi .” Sở Lạc khẽ , xoay bước ngoài: “Ta sắc thuốc đây, dẫu cho tâm tình khá hơn, thuốc vẫn dừng.”

Nàng ngoài, Khai Tâm liền chạy lon ton tới vẫy đuôi vòng quanh Tô Kỳ Mộc.

“Khai Tâm.” Tô Kỳ Mộc cũng cúi xuống, thử ôm nó một cái, “Hình như ngươi nặng hơn , ăn ít thôi.”

“Gâu gâu gâu!”

“Ta , là nàng chiều chuộng ngươi.” Tô Kỳ Mộc mỉm khẽ , “cho nên… thể phụ bạc tấm lòng của nàng .”

Loading...