Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 837: Nó rất thích ngươi

Cập nhật lúc: 2025-09-22 13:09:33
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù trong lòng Sở Lạc đáp án, những chuyện tám phần là do Hạc Dương Tử gây nên.

Thế nhưng chứng cứ thì thể định tội , mà Hạc Dương Tử tâm cơ thâm sâu, tất nhiên sớm xóa sạch dấu vết. Nếu nàng cứ tiếp tục bám theo tra xét, e rằng chỉ uổng phí thời gian.

Quãng thời gian nàng ở trong Thất Trận Tông, Hạc Dương Tử vẫn cố ý tránh mặt.

Không , từ Sở Lạc xông tửu quán cùng giao thủ, Hạc Dương Tử liền thành bộ dáng .

Đương nhiên, Sở Lạc sớm hạ quyết tâm  một ngày nào đó nhất định lấy mạng , hiện giờ chỉ chờ lúc rời khỏi Thất Trận Tông mà thôi.

Bên ngoài đồn thổi ầm ĩ chuyện giữa nàng và Hạc Dương Tử, song dù bàn tán đến mức nào thì cũng chẳng ai dám vượt quá giới hạn. Dù đây là ân oán giữa các bậc đại năng, Lăng Vân Tông lên tiếng, Thất Trận Tông cũng lên tiếng, thì những kẻ ngoài cuộc tư cách can thiệp.

Manh mối vụ án đứt đoạn, Sở Lạc liền rời khỏi Thất Trận Tông.

Nghĩ đến việc Hạc Dương Tử vẫn luôn ở trong tông, cũng kịp tìm đến Tô Kỳ Mộc gây hại.

Từ gặp , vội vàng rời , Sở Lạc cũng nóng lòng tìm nữa.

Hẳn là giờ đây, cũng để nàng thấy dáng vẻ chật vật nhất của .

Vậy nên nàng chỉ thể đem hết những việc bản thể lo liệu xong,  tẩy sạch oan khuất, trông chừng Hạc Dương Tử.

Mọi sự chuẩn xong xuôi, nàng bèn đến Vân Lai.

Nàng tìm đến nơi Tô Kỳ Mộc từng sinh sống, trong thư viện vẫn còn sót vài quyển sách lửa thiêu hủy, trong đó cả bài văn từng thuở nhỏ.

Nét bút còn non nớt, nhưng chữ vô cùng . Nhìn qua lời bình cuối trang của các trưởng bối, khó để thấy bọn họ đặt kỳ vọng lớn lao .

Sở Lạc dám tưởng tượng, nếu như Vân Lai Tô thị từng gặp kiếp nạn , nếu như Tô Kỳ Mộc bước tiên môn cầu học…

Hiện giờ, hẳn là vị công tử Tô gia phong hoa tuyệt đại, tung hoành ngạo thế.

Nơi , vốn dĩ tám năm nàng nên cùng trở về.

Nghĩ đến đó, Sở Lạc khỏi khẽ thở dài.

lúc , ngoài viện vang lên tiếng động, nàng lập tức bước cửa, chỉ thấy Tô Kỳ Mộc đang mệt mỏi bên bàn đá, cúi nhẹ nhàng vuốt đầu con  chó vàng

Con chó vốn còn đang vui mừng vẫy đuôi, bỗng chốc nhảy vọt , nhe răng gầm gừ với xa lạ là Sở Lạc, cảnh giác sủa mấy tiếng.

Tô Kỳ Mộc lúc mới phát hiện trong phủ còn khác, liền lập tức thả thần thức dò xét.

Khi đến, hô hấp khựng , bàn tay cũng khẽ run lên.

Thấy khí tức khá hơn so với , Sở Lạc mới chậm rãi thở một , bước đến gần.

Con chó vàng lao lên định cắn nàng nhưng Sở Lạc tiện tay nhét một con cá miệng, lập tức nghẹn họng.

Sở Lạc xuống đối diện Tô Kỳ Mộc, ánh mắt chăm chú gương mặt tái nhợt của .

Hiện trạng của thực sự tệ. Sau khi tu vi phế, vốn dĩ thể tùy tiện vận dụng nguyên thần lực, nếu thể yếu ớt sẽ chịu nổi sức mạnh cường đại mà trực tiếp nổ tung.

Thế nhưng hề xảy chuyện đó. Sở Lạc khỏi nghĩ, thể là do Thiên Cơ Thần Binh Phù trong cơ thể đang âm thầm phát huy tác dụng.

Dù vật tạo  thần che chở, vẫn thể che giấu tình trạng vô cùng thê thảm hiện giờ của Tô Kỳ Mộc.

Hắn hít thở dồn dập lâu, cuối cùng chịu nổi bầu khí tĩnh lặng , mím đôi môi khô khốc, khàn giọng mở miệng: “Ta giết…”

“Không cần giải thích với , tin ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ chuyện như .”

Sở Lạc nắm lấy tay , kéo cao ống tay áo dơ bẩn .

Lần nàng thấy tay chân rỉ máu, hiển nhiên căn bản từng chăm sóc vết thương của bản .

Bây giờ những vết thương m.á.u thịt mơ hồ , quả nhiên là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-837-no-rat-thich-nguoi.html.]

Tô Kỳ Mộc theo bản năng rụt tay , nhưng sức lực sánh bằng Sở Lạc. Giãy giụa mấy , cổ tay hằn đỏ một vòng, vẫn thoát kiềm chế.

“Đừng động, mang theo ít linh dược, chắc chắn thể trị lành cho ngươi.” Sở Lạc .

Yết hầu khẽ nhấp nhô, dám vận dụng thần thức nàng, giờ đây cái gì cũng thấy rõ, chỉ cảm nhận từng lớp dược liệu mát lạnh đang nàng cẩn thận bôi lên vết thương.

“Ngươi… ở đây?”

“Ta chờ ngươi. Có hại ngươi, khi ngươi hồi phục, sẽ luôn ở cạnh bảo hộ.” Giọng Sở Lạc kiên định.

Tô Kỳ Mộc trầm mặc thật lâu.

“Đan điền của phế .”

Tay chân gãy thể hồi phục, nhưng đan điền vỡ nát, đôi mắt mù lòa, những thương tổn với đều là thể cứu vãn.

Muốn về như xưa, sớm là điều thể.

“Nếu đan điền của hủy, lẽ sẽ lựa chọn đem Nghiệp Hỏa Chân Thân tu luyện đến cực hạn, trở thành một thể tu . Còn ngươi,” Sở Lạc chậm rãi , “ cũng ưu thế khác khó . Nguyên thần của ngươi mạnh hơn thường, đó là kết quả bao sinh tử.”

“Hơn nữa, trong cơ thể ngươi chẳng còn Thiên Cơ Thần Binh Phù ? Còn nhớ ngươi từng với điều gì ?”

Sở Lạc dừng tay, ngẩng mắt .

Quả nhiên Tô Kỳ Mộc lộ vẻ mờ mịt.

“Ngươi , một ngày nào đó, ngươi sẽ vượt qua Kỷ Thanh Vũ.”

Khi đó, giam giữ trong Thất Trận Tông, vẫn ôm chí khí ngút trời, kỳ vọng vô hạn.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Còn bây giờ, Tô Kỳ Mộc chỉ khẽ bất lực.

Sở Lạc dáng vẻ cũng ngẩn .

Trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối, chỉ cảm thấy Tô Kỳ Mộc của ngày xưa dường như thể nữa.

Không gian chìm tĩnh lặng, đôi mắt tuy mù lòa, nhưng vẫn cảm giác tâm tình của nàng bình thường.

“Ta sẽ vượt qua .” Tô Kỳ Mộc bỗng cất tiếng.

Thế nhưng Sở Lạc lời mang nhiều ý an ủi hơn là quyết tâm.

“Đừng nghĩ đến những chuyện xa vời, tiên ngươi dưỡng thương cho , chuyện sẽ cả thôi.”

Sở Lạc nhét hết linh dược còn tay .

“Trước tiên tự bôi thuốc , dùng hết lát nữa sẽ kiểm tra .” Nói xong, nàng dậy, tóm lấy con ch.ó vàng ngoài viện, “Để xem con ch.ó của ngươi. Ngươi nhặt nó ở , đặt tên ?”

“Quên mất là ở chỗ nào, cho nó ăn mấy miếng, nó cứ theo mãi. Nếu ngươi thích, thì đặt tên cho nó .” Tô Kỳ Mộc cũng dậy.

Sở Lạc nhấc con ch.ó vàng lên, thấy nó vẫn gào sủa loạn xạ với , thì lẩm bẩm: “ hình như nó chẳng ưa .”

“Sao thế ,” giọng Tô Kỳ Mộc truyền đến, “nó thích ngươi mà.”

Con chó vàng như hiểu, lập tức cùng Sở Lạc trừng mắt đầy câm nín.

Tô Kỳ Mộc thì vội vàng phòng bôi thuốc.

Sở Lạc sang con ch.ó vàng, khẽ :

“Con chó rách , cơ duyên của ngươi đến . Muốn trở thành Tiêu Thiên Khuyển, vương giả của muôn loài cẩu ? Mau đây nịnh nọt .”

Con chó vàng lặng lẽ đầu sang chỗ khác.

“Cứng miệng lắm, cơ duyên thế mà còn chịu nhận. Nào, sủa hai tiếng thử xem.” Sở Lạc chọc ghẹo nó.

Loading...