Sở Lạc một mạch đuổi theo, nhưng khi nàng thấy bộ quần áo xám bạc của , tay chân đều rớm m.á.u vì cố gắng chạy quá gấp, bước chân nàng chợt khựng , còn truy đuổi nữa, chỉ lặng lẽ bóng dáng Tô Kỳ Mộc dần xa, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt.
Đêm đến, ánh nến leo lét hắt lên gương mặt tái nhợt. Tô kỳ Mộc tựa vách tường rách nát của đạo quán hoang, chậm rãi gỡ xuống tấm lụa trắng che đôi mắt, dùng thần thức soi xét bộ dạng chính .
Từng là thiếu niên phong hoa tuấn dật, nay thành dáng vẻ chật vật tiều tụy đến khó coi.
Còn nàng, vẫn sáng rực như ánh mặt trời. Nay đan điền vỡ, tu vi hóa thành hư ảo, cách giữa và nàng dường như càng ngày càng xa.
Chân mày Tô kỳ Mộc càng nhíu càng chặt, theo nhịp cảm xúc dâng trào, m.á.u y phục càng thấm nhiều hơn.
Ngoài đạo quán bỗng vang lên mấy tiếng động.
“Đã bao nhiêu ngày , chắc chắn chết!”
“Chúng còn tới chỗ gì, âm u đáng sợ chết…”
“Sợ gì chứ! Chết thì chẳng gì. Nếu chuyện của chúng truyền ngoài, chỉ ngươi lão già đó đánh chết, cũng chẳng còn chỗ dung !”
“Á! Cái… cái hố đào tung thế !”
“Trong đạo quán ánh sáng!”
Một nam một nữ bước , ánh nến lay động, bọn họ cũng thấy Tô Kỳ Mộc đang dựa vách tường.
Nữ tử hoảng hốt nép lưng nam tử, còn nam tử thì vội tìm một khúc gỗ coi như binh khí, run run chỉ .
“Cút.”
Tô Kỳ Mộc trầm giọng .
“Ngươi… ngươi là ai! Ta… cho ngươi , sợ !” Nam tử lắp bắp, xong gắng gượng vẻ hung dữ, cầm gậy lao tới.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng Nguyên Thần lực mạnh mẽ đánh bay, thể trực tiếp văng khỏi đạo quán, nện thẳng cây mới dừng .
“Á! Giết ! Giết ——”
Nữ tử hoảng hồn hét lớn, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo chạy ngoài, dìu lấy kẻ đang hộc máu, cả hai hấp tấp bỏ chạy về phía thị trấn gần đó.
Trong đạo quán, thể Tô kỳ Mộc cũng ngã nghiêng một bên.
Nguyên thần vốn cực kỳ suy yếu, hôm nay hao phí quá nhiều lực, tàn chịu nổi thêm, cần nghỉ ngơi khẩn cấp, cứ thế mê man ngủ .
Trong cơn mơ hồ, tựa hồ thấy tiếng thì thầm:
“Rưới thêm dầu lửa , đúng, chỗ cũng rưới!”
“Châm lửa! Đốt thôi!”
“Mọi , trong đó , đó là tà vật! Chính nó gây cơn mưa lớn phá tan ruộng đồng của chúng !”
Nửa đêm choàng tỉnh trong cơn nóng rực, thần thức khó khăn tản , mới phát hiện cả đạo quán chìm trong biển lửa.
Thì là mơ.
Tô Kỳ Mộc gắng gượng bò dậy, y phục lâu nay nhuốm máu.
Hắn vụng về bước qua biển lửa, cõng pho tượng Tiên Tổ cũ kỹ nặng nề ở giữa đạo quán, liều xông khỏi đám cháy.
Vừa thoát ngoài, thể lảo đảo ngã quỵ, lăn cả cùng tượng hơn mười trượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-836-con-duong.html.]
Co ro đất, lâu mới gượng thở .
Sáng hôm , tiểu đồng ở Thất Trận Quán gần đó mở cửa quét tước, bất ngờ phát hiện ngoài cổng một pho tượng Tiên Tổ cũ nát dính đầy máu.
“Ủa? Sao tượng giống hệt tượng trong quán chúng thờ?”
Tiểu đồng lập tức gọi hai tử trấn thủ đến xem.
Hai đều nghi hoặc bàn tán:
“ là tượng Tiên Tổ, ở đây?”
“Nghe cách mười dặm đạo quán bỏ hoang, chẳng lẽ dời từ đó ?”
Một sang hỏi thăm dân chúng bày hàng bên đường.
“Các ngươi hỏi pho tượng ? Trời sáng thì một tiểu ca vác tới, trông thảm thương lắm, bê bết máu, chẳng dám bắt chuyện.”
Hai tử , bàn bạc quyết định tra xét chuyện đạo quán .
Nguyên lai là dân làng tin theo lời đồn, kéo đốt đạo quán, trừ tà.
càng điều tra, càng thấy nhiều nghi vấn. Khi hai vác tượng viện, một chợt :
“Này, ngươi nghĩ kẻ cứu tượng là tên trục xuất khỏi tông môn mấy hôm …”
“Sao thể! Hắn g.i.ế.c hai tử chưởng môn, giờ đang lâm cảnh cùng đường, còn bụng đến mức cứu một pho tượng?”
“Ta chưởng môn triệu kiến nhóm tử từng theo Sở Lạc tra án, xác định ngày đó Sa Ảnh Thú thực sự xuất hiện. Hơn nữa, hôm qua chính Sở Lạc còn dẫn tinh quái Thiên Nguyên Trì tới Thất Trận Tông chứng, hôm đó trừ khử tà vật thật sự là Tróc Yêu, chứ chẳng Nghiêm sư chết…”
“Lẽ nào… thật sự xét nhầm?”
Trên đường tới Vân Lai, Tô Kỳ Mộc thường kiệt sức ngã xuống, ngủ ngay tại chỗ.
Mỗi tỉnh , mặt ẩm ướt, hóa một con ch.ó hoang l.i.ế.m tỉnh .
Vừa dậy con ch.ó lập tức lùi , cảnh giác chằm chằm.
Thấy thể gầy gò của nó, Tô Kỳ Mộc trầm mặc hồi lâu, lục lọi , chỉ còn vài mảnh bạc vụn.
Hắn đem đổi lấy bánh bao thịt, mang cả về cho con chó.
“Ăn .” Đặt bánh xuống đất, chậm rãi lùi . Con chó mới dám tiến lên. “Ăn no thì thôi đừng nghĩ tới , còn c.h.ế.t .”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chó hoang vội vàng ăn ngấu nghiến, thấy chống gậy tiếp tục lê bước, liền ngậm bánh còn đuổi theo.
Tô Kỳ Mộc dùng thần thức, chỉ tiếng bước chân lưng mỗi lúc một gần, trong lòng bất giác bật chua chát.
“Ta còn tiền, ngươi theo cũng chỉ chịu đói mà thôi.”
Khi chó hoang chạy kịp, bước chân nó cũng chậm , song song với .
“Hơn nữa, con đường của còn dài… dài. Nếu một ngày nào đó c.h.ế.t ven đường, ngươi cứ ăn xác . Thịt tu sĩ, giúp ngươi khai linh trí, kéo dài mấy năm thọ nguyên.”
“… sống lâu thêm, e cũng chẳng chuyện . Thêm vài năm thọ mệnh, thêm vài năm khổ đau.”
“Thôi… thôi …”
Không còn phận tử Thất Trận Tông, tin tức với Tô Kỳ Mộc cũng bặt tăm. Hắn rằng, Sở Lạc vẫn luôn vì mà tranh đấu.
Một tháng phiêu bạt trôi qua, tội danh của hầu như rửa sạch, chỉ tiếc kẻ chủ mưu ẩn bức màn thủ đoạn kín kẽ, chẳng thể tìm chứng cứ trực tiếp buộc tội cho cái c.h.ế.t của hai tử là do gây nên.