Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 833: Hắn ở nơi nào

Cập nhật lúc: 2025-09-21 14:10:09
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy vị tử do dự mãi trả lời, Sở Lạc cũng tiếp tục gặng hỏi, chỉ khẽ gật đầu:

“Thôi , hết chuyện chính.”

Đệ tử giữ cửa ngăn nổi. Khi Sở Lạc bước chính điện, chỉ thấy một lão giả lưng về phía nàng, đôi tay dính đầy m.á.u tanh.

Ông cầm kim chỉ, tỉ mỉ khâu từng mảnh da lột, cố gắng nối chúng thể m.á.u thịt.

Theo tiếng kẽo kẹt của cửa điện mở , ánh sáng bên ngoài cũng len lỏi gian u ám.

Động tác của Mạnh chưởng môn khựng , đó chậm rãi xoay , ánh mắt lạnh lùng về phía Sở Lạc.

Đôi mắt Sở Lạc cũng trừng lớn, ngưng chặt ánh t.h.i t.h.ể đang đặt đầu gối ông..

Chính là Nghiêm Phương Tu, lâu nàng còn gặp qua!

Một tia chấn động bất chợt dấy lên trong lòng. Nàng lập tức nghĩ đến việc đó mãi thể liên lạc với Tô Kỳ Mộc.

Tâm thần nàng run rẩy, nhưng thấy mái tóc Mạnh chưởng môn bạc thêm so với , Sở Lạc cuối cùng cũng mở miệng hỏi “nghiêm đạo hữu gặp chuyện gì”.

Thay đó, nàng liền lấy từ trong nhẫn t.h.i t.h.ể Sa Ảnh Thú.

“Đây là thứ bọn tìm thấy trong hoang mạc khô cằn. Sa Ảnh Thú quả thực tồn tại, những tán tu mất tích ngày hai mươi tám tháng tư chính là nó tập kích. Vậy nên… lời Tô Kỳ Mộc khả năng là thật, thật sự Sa Ảnh Thú…”

“Cút ngoài!”

Chỉ đến cái tên Tô Kỳ Mộc, Mạnh chưởng môn liền thô bạo cắt ngang, chút nể tình.

Sở Lạc ngẩn . Từ đến nay, nàng từng thấy Mạnh chưởng môn hành sự cực đoan chỉ theo cảm xúc như thế .

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Trong điện, quan tài của An Nhất Minh vẫn còn dời , lúc thêm một cỗ quan tài khác đặt sẵn, hiển nhiên là chuẩn cho Nghiêm Phương Tu.

Sở Lạc lặng yên hồi lâu, cuối cùng cũng xoay lui .

Giờ đây, nàng còn thể gì nữa? Mạnh chưởng môn chẳng còn tâm trí để .

Ra đến ngoài điện, cánh cửa nặng nề dần khép , bỗng nhiên bầu trời nổ vang như sấm sét giữa ban ngày.

Chỉ trong chớp mắt, mưa lớn trút xuống ào ào, cuồng phong gào thét như oán linh lệ quỷ, than cho nhân thế bi thương.

Sở Lạc ngẩng đầu sắc trời, sang hỏi tử ngoài điện:

“Tô Kỳ Mộc đang ở ?”

Bất kể thế nào, hôm nay nàng nhất định gặp . hỏi xong, tử ấp a ấp úng, tìm cách lảng tránh.

Trong khoảnh khắc, bầu trời u ám như thể phản chiếu tâm tình của nàng. Giọng Sở Lạc cũng dần trở nên gấp gáp:

“Tô Kỳ Mộc rốt cuộc thế nào ?!”

“Người… phế bộ tu vi, gân cốt tay chân đều đánh gãy… ném xuống núi.”

Ầm! Một tiếng sấm nổ vang trời.

Sở Lạc sững sờ lâu, môi khẽ mấp máy nhưng chẳng thể thốt nên lời. Mãi đến cuối cùng, nàng mới ép vài chữ từ cổ họng run rẩy:

“Ném… ở ?”

“Dưới chân núi.”

“Chân núi chỗ nào?”

Đệ tử im bặt, hiển nhiên cũng cụ thể.

Sở Lạc phí thêm lời, lập tức lao thẳng ngoài, rời khỏi phạm vi Thất Trận Tông.

Nàng hỏi han vô , tìm khắp chân núi, cuối cùng chỉ thấy một vệt m.á.u lớn loang lổ nơi đất đá.

Hắn chảy nhiều m.á.u đến thế, mà ảnh chẳng thấy .

Sở Lạc tiếp tục tìm kiếm. Khi ngang qua một khu chợ, ánh mắt nàng bỗng dừng nơi tửu quán, bắt gặp Hạc Dương Tử đang nhàn nhã, vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-833-han-o-noi-nao.html.]

Nhìn bóng dáng tự tại , bàn tay trong tay áo Sở Lạc bất giác siết chặt.

Nàng bước nhanh tửu quán, tiểu nhị đón liền nàng hất sang một bên. Các khách nhân còn kịp phản ứng thì “choang” một tiếng chén rượu vỡ nát.

Hạc Dương Tử khi nãy còn nâng chén định uống, trong nháy mắt nàng túm lấy cổ áo, đó đập mạnh đầu cột gỗ.

“Là ngươi! Ngươi ? Mau !”

Tửu quán thoáng chốc yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng khẽ của Hạc Dương Tử.

“Thì là đạo hữu Sở Lạc của Lăng Vân Tông. Không bần đạo chuyện gì mà khiến đạo hữu tức giận đến ? Dù cũng sống lâu hơn ngươi cả ngàn năm, chẳng lẽ đáng một tiếng tiền bối? Vừa đến đập vỡ chén rượu của , thật là vô lễ.”

“Ngươi xứng tiền bối !” Sở Lạc nghiến răng, lạnh giọng: “An Nhất Minh, Nghiêm Phương Tu chẳng đều c.h.ế.t tay ngươi? Còn thủ đoạn tàn độc lột da … Và Tô Kỳ Mộc! Rốt cuộc ngươi đem đến ? Nói!”

“Hahaha… Sở Lạc, ngươi đang lảm nhảm điều gì thế…”

“Ngươi !”

Lời dứt, Sở Lạc bạo khởi pháp lực, lôi Hạc Dương Tử bay ngoài tửu quán, ép đầu đập mạnh xuống nền đá xanh.

Ầm! Đá xanh nứt toác, mảnh vụn b.ắ.n tứ tán. bóng dáng Hạc Dương Tử chớp mắt biến mất, chỉ còn giọng phẫn nộ vang vọng từ trung:

“Sở Lạc! Đây là Đông Vực, nơi cho ngươi ngang ngược loạn!”

Hạc Dương Tử giữa hư , mưa gió vần vũ quanh , hai tay chắp lưng, đôi mắt giận dữ xuống.

Sở Lạc xoay , ngẩng đầu đối diện :

“Nói cho , Tô kỳ Mộc đang ở .”

“Hắn trục xuất khỏi Thất Trận Tông, là kẻ tội. Bổn tọa thể !”

“Có tội , chẳng lẽ ngươi là kẻ rõ ràng nhất? Đến nay ngươi còn chịu buông tha, lẽ nào đôi mắt móc vẫn đủ khiến ngươi thỏa mãn !”

“Nói năng hồ đồ!”

Thanh âm Hạc Dương Tử càng lúc càng giận dữ, đồng thời một cỗ áp lực hùng hậu từ tu vi Hợp Thể trung kỳ trực tiếp trấn áp xuống.

, Sở Lạc hề quỳ gập.

Trong tay nàng hiện trường thương Phá Chiều, một thương xé nát tầng tầng uy áp, xông thẳng lên trời.

Hạc Dương Tử kinh hãi. Nàng rõ ràng chỉ mới Xuất Khiếu kỳ, cho dù căn cơ thâm hậu thể rèn luyện, cũng thể nào phá uy áp . Tất cả… chỉ thể do…

Ánh mắt chợt dừng ngọn thương đang lao tới.

Phá Chiều thương, khí tức bên trong bùng nổ mạnh mẽ, vượt xa . Không luyện chế, tu bổ, mà chính là thương linh trưởng thành, còn gặp đại cơ duyên!

Khoảnh khắc thất thần , Hạc Dương Tử né chậm nửa nhịp. Thương phong sắc bén rạch toạc cánh tay, m.á.u tươi trào , đau đớn dữ dội.

thứ khiến biến sắc chính là ngọn lửa đang thiêu đốt nơi vết thương…

Tam Tịnh Nghiệp Hỏa!

Nhất trọng: đốt sạch da thịt.

Nhị trọng: luyện hủy linh cốt.

Tam trọng: thiêu diệt thần hồn.

Sát cơ bùng nổ, Hạc Dương Tử giận dữ gào thét, linh lực bạo phát, cuồng phong cuồn cuộn, mây đen xé nát, thiên địa biến sắc.

Sở Lạc cũng chẳng hề thoái lui.

Hôm nay, nếu từ miệng Hạc Dương Tử hỏi tung tích Tô Kỳ Mộc, thì tất một kẻ bỏ mạng nơi !

Trên con phố dài, tu sĩ vốn hiếu kỳ chạy xem náo nhiệt, nhưng khi thấy cảnh tượng chân chính , đều hoảng hốt tản , dám ở .

Tưởng rằng chỉ là một hồi đấu pháp thường tình, nào ngờ ngay chân núi Thất Trận Tông bùng nổ một trận tử chiến đội trời chung.

Loading...