Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 832: Phế tu vi, đoạn gân cốt
Cập nhật lúc: 2025-09-21 14:09:17
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài bìa núi của Thất Trận Tông, Mạnh chưởng môn dẫn theo tử trong tông bất ngờ bắt gặp một m.á.u thịt be bét, da thịt lột sạch.
Cảnh tượng đó, giống hệt như cơn ác mộng ông từng thấy!
Tim Mạnh Tố treo lơ lửng tận cổ, mỗi bước tiến đến thể đều run rẩy, chân như nhũn .
Thân thể m.á.u thịt mơ hồ mà vẫn còn chút tàn. Khi thấy Mạnh Tố, trong đôi mắt vốn đầy tuyệt vọng thoáng lóe lên một tia sáng.
“...Sư… tôn…”
Thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu, nhưng Mạnh Tố vẫn rõ.
Nước mắt ông tuôn rơi ngừng, vội vàng cúi dùng linh lực ôn hòa bao bọc lấy cơ thể vốn lột mất da thịt .
“Sư tôn ở đây… Sư tôn lập tức đưa con về, mang con về nhà… Con kiên trì, theo sư tôn về nhà…”
Mạnh Tố ngừng thì thầm an ủi, mà nơi khóe mắt Nghiêm Phương Tu cũng lấp lánh lệ quang.
Ngũ quan còn nguyên vẹn, nhưng giữa khối m.á.u thịt dường như vẫn thể nhận một nụ thoáng hiện.
Khoảnh khắc tiếp theo, Nghiêm Phương Tu gắng dùng hết sức lực cuối cùng, thều thào:
“Là… Tô… Tô Kỳ Mộc…”
Nói dứt mấy chữ , ánh mắt vĩnh viễn dừng ở khoảnh khắc bi ai và bất cam , sinh cơ tán tận. Dù Mạnh Tố rót thêm bao nhiêu linh lực, cũng chẳng thể giữ .
“Phương Tu! Phương Tu a!” Thanh âm của Mạnh Tố vang lên thê lương.
“Tại … tại đột nhiên để ý đến vi sư nữa, rõ ràng còn chuyện với … Phương Tu, tỉnh … Vi sư sẽ mang con về nhà mà…”
“Các con… từng từng , đều bỏ vi sư mà hết thế …”
Ông ôm chặt lấy thể m.á.u thịt be bét , đến nỗi còn thành tiếng.
Trên đường trở về Thất Trận Tông, Mạnh Tố nghĩ đến vô vàn điều: nghĩ đến hai đứa nhỏ chịu bao thống khổ, nghĩ đến sự tuyệt vọng của chúng khi lâm chung… ông đường đường là chưởng môn Thất Trận Tông, mà lúc tử ông lâm nguy chẳng thể xuất hiện để cứu chúng.
Khi đặt chân về đến tông môn, hai tay ông đột nhiên siết chặt, đôi mắt đỏ rực giờ đây chỉ còn đầy rẫy phẫn nộ.
“Tô Kỳ Mộc vẫn chịu thật ?”
“Bẩm chưởng môn, luôn khẳng định thứ bỏ rương chỉ là Tróc Yêu, chuyện Nghiêm sư xuống núi.”
“Ha… ha ha, lắm… quả nhiên là lầm . Già , mắt cũng mờ thật. Mỗi phá cảnh Nguyên Thần đều chịu đựng nỗi đau như sống từ cái chết, chính chúng ép con đường . Hắn thể hận chúng .”
Mạnh Tố bồng theo t.h.i t.h.ể Nghiêm Phương Tu từng bước đến chiếc rương vẫn đặt trong đại điện. Nhìn thấy lớp da trong đó, tim ông như vỡ vụn.
Ông run rẩy từng chút một, đem lớp da khoác trở thể Nghiêm Phương Tu. Cả quá trình, đôi tay ông ngừng run lên, mà hận ý trong mắt cũng dần hóa đặc.
“Việc của Nhất Minh, ai chứng kiến bộ, thể định tội.”
“ Phương Tu khi c.h.ế.t đích thốt là hung thủ, còn thể chối cãi thế nào! Truyền lệnh của !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-832-phe-tu-vi-doan-gan-cot.html.]
Mạnh Tố dừng thật lâu, cuối cùng gằn từng chữ, như từ trong kẽ răng ép :
“Tước bỏ danh xưng tử Thất Trận Tông của Tô Kỳ Mộc! Phế bỏ bộ tu vi! Đánh gãy tứ chi! Trục xuất khỏi Thất Trận Tông, vĩnh viễn nhập tông!”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc đem phần còn của thể Sa Ảnh Thú đào lên khỏi cát, cẩn thận tìm kiếm vết trí mạng.
chỗ tử thương sớm hóa thành cát vàng, còn sót manh mối nào.
Sở Lạc t.h.i t.h.ể Sa Ảnh Thú, trong mắt thoáng hiện nét mờ mịt.
Nàng chợt xoay , ánh mắt quét qua chúng tử Thất Trận Tông.
“Các ngươi đều thấy rõ chứ? Trong hình ảnh ngày hai mươi tám tháng tư, Sa Ảnh Thú xuất hiện, g.i.ế.c mấy tán tu. Ngày mồng ba tháng năm, ngay giờ phát án một canh giờ, trong hình ảnh cũng xuất hiện vòng xoáy đất, đó rõ ràng là dấu hiệu Sa Ảnh Thú sắp xuất hiện. chỉ một nhịp , khi nối đến đoạn phát án, vòng xoáy biến mất vô cớ.”
“Rất thể hình ảnh lúc phát án động tay động chân. Giờ cộng thêm việc phát hiện xác Sa Ảnh Thú ở đây, khả năng chứng minh lời Tô Kỳ Mộc giả.”
Nói , Sở Lạc thu t.h.i t.h.ể Sa Ảnh Thú , tiếp lời: “Ta sẽ cùng các ngươi trở về Thất Trận Tông phục mệnh.”
Chỉ cần đem chuyện tường tận trình bày, lẽ thể tranh thủ cho Tô Kỳ Mộc thêm chút thời gian, cũng để an tâm khỏi nảy sinh suy nghĩ cực đoan.
Đệ tử Thất Trận Tông , tâm tình cũng rối bời.
Nếu Sở Lạc ép bọn họ ở tra án, giờ tất cả bỏ lỡ manh mối then chốt, kết luận Tô Kỳ Mộc chính là hung thủ.
Thực tế, ngoại trừ đoạn thời gian lúc phát án cho thấy g.i.ế.c An Nhất Minh, những chứng cứ còn đều chỉ thẳng Sa Ảnh Thú!
“Trước thái độ , mong chư vị đạo hữu chớ để bụng. Về nếu chuyện phiền toái, cứ đến tìm . Đây là phần thù lao hứa.”
Giọng của Sở Lạc thản nhiên vang lên, ngay đó trong tay mỗi trận pháp sư thêm một túi trữ vật.
Lương Bân cảm thấy túi trữ vật trong tay nóng bỏng đến mức dám giữ, vội vàng nhảy lên hai cái lập tức dâng trả cho Sở Lạc.
“Không… thể! Sở đạo hữu, cũng rõ, vụ án liên quan đến cái c.h.ế.t của An sư , việc bọn qua loa kết án coi như xong . Người hãy xem như từng cùng chúng tranh chấp ? Kết quả hôm nay là nhờ cùng tra , thể thu linh thạch của …”
Một lời dứt, các tử khác cũng vội vàng phụ họa.
Nếu Sở Lạc, một khi chân tướng nàng tìm , bọn họ về sẽ chịu tội lơ là vụ án, thậm chí buộc tội xử án sai hoặc nghiêm trọng hơn. Giờ tạm coi như tránh một kiếp, nhưng nếu thu linh thạch, thì tội danh sớm muộn cũng đổ lên đầu họ, còn khó hơn, càng dễ khiến chưởng môn nổi giận.
Chỉ thoáng chốc, từng túi trữ vật trong tay đều ném tung lên, tựa như vật nóng bỏng.
Sở Lạc rõ suy nghĩ của họ, cũng ép buộc, liền thu hết những túi trữ vật.
Nàng đưa linh lực nâng phi chu lên, chỉ mau chóng trở về Thất Trận Tông.
Một ngày , đoàn cuối cùng cũng về đến tông môn.
Đệ tử bên cạnh Mạnh chưởng môn bảo bọn họ tạm chờ bên ngoài, Sở Lạc tưởng rằng ông còn việc trọng yếu cần xử lý.
chờ mãi vẫn thấy truyền lệnh cho , nàng rốt cuộc nhẫn nại nổi, liền bước nhanh về phía chính điện.
“Sở Đạo hữu , Sở đạo hữu , chưởng môn đang bận mà.” Đệ tử giữ cửa vội vàng ngăn cản.
“Ta cũng việc cực kỳ khẩn cấp bẩm báo. …” Ánh mắt Sở Lạc lướt qua các tử đang thủ vệ ngoài điện, chợt nghi hoặc: “Sao thấy Nghiêm đạo hữu cả?”