Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 829: Ta yêu cầu quá đáng lắm sao
Cập nhật lúc: 2025-09-20 12:45:40
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sở đạo hữu, ngươi đây là ý gì?”
“Sở đạo hữu, dừng tay! Chân lực của các trận pháp sư tiêu hao ít, đều vô cùng mệt mỏi. Xin chớ tiếp tục tiến lên, tránh quấy loạn tâm thần bọn họ!”
Nghe tiếng gọi phía , Sở Lạc khẽ dừng bước.
“Nếu thể, chư vị thể thêm một tái hiện nhiều đoạn quá khứ hơn chăng?”
Sở Lạc ôn hòa mở lời.
Một vị trận pháp sư chau mày, đáp:
“Cảnh tượng mấu chốt hiển hiện rõ ràng, chúng còn phí công sức tái hiện thêm để gì? Chỉ là vô ích mà thôi.”
Lại tiếp:
“Sở đạo hữu, chúng đều ngươi và Tô Kỳ Mộc giao tình thâm hậu, bởi mới tin là hung thủ nên đến đây tra xét. những gì , chẳng chính mắt ngươi cũng thấy ? Là tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t An sư của chúng ! Chính mắt chứng kiến, lẽ nào còn là giả ? Vụ án rõ ràng, chúng cũng nên trở về bẩm báo mới .”
Sở Lạc nghiêng đầu sang mở miệng: “Các ngươi lúc dùng Tàn Hương Phục Hiện Trận để điều tra án cũng tra kiểu ?”
“Sở đạo hữu, rốt cuộc ngươi điều gì?”
“Không gì.” Sở Lạc khẽ lắc đầu, bắt đầu lấy linh thạch đếm: “Chỉ cần lưu giúp một tay, sẽ trả công đúng theo giá thị trường.”
Sở Lạc nghiêm túc, nhưng đổi lấy tiếng khẽ của vị trận pháp sư cầm đầu.
“Thật Sở đạo hữu. Chúng nhận nhiệm vụ do Chưởng môn đích giao, thể trì hoãn, sợ là chẳng thể kiếm linh thạch của ngươi.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Dứt lời, sang những trận pháp sư khác: “Đi thôi, về tông phục mệnh!”
“Muốn ?”
Thanh âm lạnh nhạt của Sở Lạc bỗng vang lên. Ngay khoảnh khắc đó, từ vai giáp khắc long văn của nàng, một con Giao Long phóng , mang theo khí tức ngập trời, hình xoay chuyển liền vây kín tất cả giữa, hệt như một bức tường thành sừng sững, lối thoát.
Nhìn cảnh , đám trận pháp sư lập tức kinh hoàng, đồng loạt bật dậy, ánh mắt khiếp sợ Sở Lạc.
“Sở Lạc, ngươi… ngươi ý gì? Chẳng lẽ nếu chúng theo ngươi, ngươi thật g.i.ế.c sạch chúng ?”
Nghe , khóe môi Sở Lạc nhếch lên nụ nhàn nhạt:
“Xem hôm nay ai cũng . Chi bằng suy nghĩ đề nghị của . Giúp một phen, khiến các ngươi uổng công, bao nhiêu linh thạch cũng trả nổi.”
“Đây rõ ràng là uy h.i.ế.p dụ dỗ, đừng hòng dọa chúng ! Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi sợ việc hôm nay truyền ngoài, hủy hết danh tiếng mà ngươi vất vả gây dựng ?”
“Danh tiếng gì chứ? Ta xưa nay chỉ việc , chẳng liên quan gì đến thanh danh… Ừm, chỉ là gần đây tự dưng nổi tiếng hơn , mấy cái tiếng cũng hóa thành tiếng , Ma giới chắc cũng truy sát nữa.”
Sở Lạc hì hì, tay vung một cây roi chín khúc dính vết m.á.u nâu đỏ:
“Các vị đạo hữu Thất Trận Tông, đầu óc vốn chậm chạp, tra án quả thật quá khó. Chúng là đạo hữu tương tương ái, các ngươi thật sự nỡ giúp ?”
Trận pháp sư Lương Bân, vốn còn căm giận bất bình thoáng chốc cây roi chín khúc vương m.á.u cho lúng túng.
Ngươi đầu óc chậm? Khi đánh chẳng thấy chậm chút nào!
Giờ mới hiểu rõ: Sở Lạc là kẻ bước từ gió tanh mưa máu, khác hẳn đám tử chính đạo che chở. Loại việc chỉ cầu hiệu quả, chẳng thèm dây dưa vô ích, thể dùng vũ lực thì tuyệt phí lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-829-ta-yeu-cau-qua-dang-lam-sao.html.]
Nếu còn , e rằng thật sự sẽ đánh một trận.
Nhìn các sư sư , ai nấy ngoan ngoãn dựng trận hình, chuẩn khởi động thứ hai Tàn Hương Phục Hiện Trận.
Lương Bân lặng lẽ thối lui một bước: “Điểm hương . Sở đạo hữu, chúng chỉ giúp một . Ngươi hãy nghĩ kỹ, tái hiện thời khắc nào.”
Sở Lạc lập tức nghiêm túc:
“Ngày xảy vụ án, mùng ba tháng Năm. Lần các ngươi chọn thời điểm An Nhất Minh tử vong. Lần , cảnh tượng đó một canh giờ. Ngoài , từ mùng ba đến mùng sáu tháng Tư, mỗi ngày chọn một canh giờ để tái hiện. Nếu thấy manh mối, thì đổi giờ, tái hiện … Sao? Các ngươi gì thế?”
“Sở đạo hữu, bọn là trận pháp sư Thất Trận Tông, khổ dịch trong mỏ đá! Ngươi nghĩ Tàn Hương Phục Hiện Trận dễ dàng lắm ? Nếu , chi bằng để dạy ngươi, tự mà !” – Lương Bân tức giận .
“Dạy ?” Sở Lạc lập tức gật đầu: “Rất , đa tạ!”
Lương Bân nhất thời nghẹn lời. Hắn chỉ định cho nàng thi triển một trận pháp khó nhường nào, chứ thật lòng dạy. Nể tình giao hảo giữa Thất Trận Tông và Lăng Vân Tông, bọn thể giúp Sở Lạc một . yêu cầu hơn ba mươi liên tục? Ngay cả trưởng lão trong tông cũng chẳng dám đòi hỏi như thế!
Sở Lạc còn trưởng lão cơ mà!
“Thế nào, yêu cầu quá đáng lắm ?” Sở Lạc lắc lư roi chín khúc trong tay.
Môi Lương Bân mím chặt thành một đường, đôi mắt trợn trừng như ếch. Quá đáng , trong lòng ngươi tự chứ?
roi sắt vung vẩy, chỉ đành mở miệng: “Không quá đáng.”
Rồi sang đám trận pháp sư hóa đá chuẩn hạ trận: “Phiền các sư sư .”
“……”
Trong lòng thầm thề, chờ về tông nhất định bẩm báo bộ Sở Lạc ức h.i.ế.p đồng môn thế nào!
“Ngươi cũng đừng rảnh rỗi,” tiếng mềm mỏng mà lạnh lẽo của Sở Lạc vang lên bên cạnh, roi sắt chọc nhẹ cánh tay , “qua giúp một tay .”
“Ừm…”
Lương Bân chỉ cảm thấy lưng rét lạnh, lập tức bước nhanh lên .
Tàn Hương Phục Hiện Trận bắt đầu vận chuyển, tái hiện cảnh tượng một canh giờ vụ án. Toàn bộ quá trình tẻ nhạt vô vị, bởi nơi sa mạc chẳng biến hóa gì, ngay cả bóng chim cũng xuất hiện.
Đám trận pháp sư thỉnh thoảng hướng mắt ai oán Sở Lạc.
Bao giờ mới xong đây? Chẳng lẽ thật sự bọn họ tái hiện từng ngày một tháng trời? Làm xong thì chắc họ cũng nửa sống nửa chết!
Cầu cứu a, rốt cuộc ai quản nổi Sở Lạc đây!
“Dừng !”
lúc oán khí sắp bùng nổ, thanh âm Sở Lạc đột nhiên vang lên. Đám trận pháp sư cả kinh, vội theo lệnh dừng trận.
Là ngay giây cuối cùng của canh giờ đó.
“Các ngươi xem,” ánh mắt Sở Lạc dán chặt hình ảnh, “ mặt cát, xuất hiện một cái xoáy ?”
Lời dứt, tất cả cúi đầu xuống.
“Quả… quả nhiên là xoáy!”
“Vô cớ sinh xoáy? Chẳng lẽ… là Sa Ảnh Thú?”
“ đầu chúng phục hiện, thời điểm ngay đó liền nối tiếp, mặt đất rõ ràng hề xoáy!”
“Phạm vi xoáy rộng lớn như , nếu là Sa Ảnh Thú thì cũng lạ. vì chỉ lóe lên một thoáng liền biến mất? Nếu nó thật sự xuất hiện động tĩnh thể ngắn ngủi thế …”