Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 826: Ngươi Đã Bệnh Rồi
Cập nhật lúc: 2025-09-20 12:44:01
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thất Trận Tông
“Ê, thấy , chính là Tô Kỳ Mộc…”
“Trời ạ, còn mặt mũi trong tông môn ? Giết hại đồng môn là tội lớn cỡ nào, mà vẫn thể tự do hành động! Huống hồ kẻ c.h.ế.t chẳng ai xa lạ, chính là đại tử mà Chưởng môn yêu thương nhất. Nghe vì chuyện mà Chưởng môn nổi giận đến mức thổ huyết đấy!”
“Cũng bởi lưng sư tôn Hạc Dương Tử trưởng lão chống đỡ. Lại cứ khăng khăng vô tội, rằng An sư là do Sa Ảnh Thú sát hại, chịu nhận tội. Có Hạc Dương Tử một mực che chở, cho dù Chưởng môn phẫn nộ đến cũng chẳng thể gì thầy trò bọn họ.”
“Hạc Dương Tử trưởng lão thật sự… bảo vệ quá mức. Trước đây, trưởng lão mở giảng đường rộng khắp, đem trận đạo truyền thụ cho tử trong tông, tích lũy bao thanh danh. Giờ thì tất cả đều hủy sạch chỉ vì đồ .”
“Ta còn từng nghĩ Tô Kỳ Mộc là quân tử, ngờ bụng hẹp hòi đến . An sư chỉ trêu chọc đôi câu, liền chịu nổi mà g.i.ế.c , haizz…”
“Thật thấy, từ khi từ Ma giới trở về, đổi nhiều. Không chỉ đơn giản là mù đôi mắt , mà cả con … cũng khác xưa .”
“Chẳng lẽ… đoạt xá chăng?”
Tô Kỳ Mộc thẳng con đường lớn, hai bên tu sĩ nghị luận chút kiêng dè. Cách xưng hô “Tô tiểu sư thúc” khi xưa biến thành thẳng thừng gọi thẳng tên.
Từng đôi mắt khinh miệt sang, khiến bước chân ngày càng nhanh, bàn tay nắm chặt chiếc ngọc bội Diệu Thạch .
Hắn vẫn còn hy vọng. Hắn hoang mạc đó một nữa, đem tiền căn hậu quả điều tra cho rõ ràng. Hắn oan!
Bỏ mặc những lời xì xào, Tô Kỳ Mộc bước đến sơn môn. Chưa kịp ý định xuất tông, hai tử thủ môn liếc , lập tức chắn ngang đường.
“Tô đạo hữu, Chưởng môn lệnh, hiện nay ngươi vẫn là kẻ tình nghi g.i.ế.c hại An sư , tuyệt đối rời khỏi Thất Trận Tông.”
“Ta điều tra vụ án. An sư giết, tự nhiên cần tra cho rõ.”
“Vụ của An sư , sớm phái tra xét. Tô đạo hữu vẫn nên an tâm ở trong tông chờ kết quả. Đợi đến khi chân hung tìm , cho dù hậu thuẫn của ngươi lớn đến … cũng chẳng che chở nổi.”
Đệ tử giữ cổng lạnh lùng nhạt, một nữa chặn .
Trong tình thế bất đắc dĩ, Tô Kỳ Mộc đành trở về.
Ngoài Binh Giải Kỳ Sơn, Hạc Dương Tử sớm đợi .
“Lệnh cấm túc của ngươi giải trừ từ lâu, vì vẫn thích ở chỗ ? Đây vốn chẳng nơi lành gì.”
“Ta thấy trong Thất Trận Tông còn chỗ nào khác để .” Tô Kỳ Mộc đáp dứt khoát, bước ngang qua ông, chẳng buồn dừng .
“Ngươi là tử truyền duy nhất của , trong Thất Trận Tông còn nơi nào ngươi thể đến? Nếu kẻ thừa dịp lúc gì đó với ngươi, hoặc gì đó với ngươi, ngươi cứ việc cho vi sư .”
Nghe đến đây, bước chân Tô Kỳ Mộc chợt dừng . Hắn xoay về phía Hạc Dương Tử, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác lạ lẫm, sư tôn hình như trở nên khác thường… quá mức khác thường.
Hắn do dự hồi lâu, vẫn Binh Giải Kỳ Sơn.
Nơi vốn hiểm trở, trong tông môn cho dù là tử chịu phạt cũng hiếm khi giam ở đây. Năm xưa, chỉ Hạc Dương Tử đủ tàn nhẫn với đồ , đem Tô Kỳ Mộc nhốt suốt ba năm liền.
Giờ trong núi chỉ còn một . Về đến chỗ tĩnh tu, Tô Kỳ Mộc yên giây lát, đó bỗng vận hành trận pháp.
Trận nơi đây gần như vô hình, gió lượn quanh núi hóa thành từng dòng trận khí ngưng tụ về phía .
Nếu để Hạc Dương Tử hoặc Mạnh Chưởng môn trông thấy, tất sẽ kinh hãi vô cùng, bởi những luồng trận khí vốn thuộc về Binh Giải Kỳ Sơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-826-nguoi-da-benh-roi.html.]
Nơi nhiều cấm chế, thường thể bố trí trận pháp của riêng . Cho dù thiên tài tuyệt thế cũng chỉ duy trì khoảnh khắc ngắn ngủi.
lúc , Tô Kỳ Mộc vận hành trận pháp thuộc về chính !
Quang mang càng lúc càng rực rỡ, bóng dáng bao phủ, dần dần biến mất—đây là truyền tống trận!
Hắn nhất định ngoài, nhất định điều tra rõ chân tướng giữa Sa Ảnh Thú và An sư !
Mạnh Chưởng môn tuy sư tôn , nhưng bao năm qua đối đãi còn hơn cả sư phụ thực sự. Tô Kỳ Mộc để vì chuyện mà sinh cách.
Thế nhưng chẳng bao lâu khi rời tông môn, cơ quan trong núi báo động xâm nhập. Hắn đành vội vàng kết trận, trở Binh Giải Kỳ Sơn.
Không lâu , trong tầng mây mờ phía hiện bóng dáng Hạc Dương Tử.
“Cũng , cũng . Vậy vi sư ở đây chờ cùng ngươi. Vi sư tin rằng ngươi kẻ g.i.ế.c Nhất Minh.”
Tô Kỳ Mộc khẽ nhíu mày, khó nhận .
“Không cần.”
“Đã bao nhiêu năm trôi qua, ngươi vẫn chịu tha thứ cho vi sư. Kỳ Mộc …” Hạc Dương Tử chậm rãi , giọng đầy ý vị: “Tâm cảnh của ngươi chướng ngại. Nếu cứ tiếp tục như , e rằng khó tiến thêm một bước.”
“Thưa sư tôn,” Tô Kỳ Mộc bỗng mở miệng, ánh mắt sắc lạnh: “Ngài còn từ lấy thứ gì? Một đôi mắt đủ, giờ cả mạng sống của ?”
“Ha ha ha ha—” Hạc Dương Tử phá lên , xuống đối diện: “Vẫn còn trẻ con quá. Vi sư đời cầu gì khác, chỉ mong ngươi sớm ngày bình phục.”
“Đệ tử bây giờ vẫn .”
“Không, ngươi bệnh .” Hạc Dương Tử chậm rãi : “Là tâm bệnh.”
….
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Tô Kỳ Mộc g.i.ế.c đồng môn?”
Sở Lạc trở về tông môn, liền tin .
Nàng còn đang nghĩ, tám năm hai chia tay vội vã, nay trở về, định đến gặp … ai ngờ đón lấy chuyện , trong lòng khỏi đầy nghi hoặc.
“Không thể nào. Đồng môn phạm chuyện gì ?”
“An Nhất Minh là tử truyền của Mạnh Chưởng môn. Trong việc lớn thì rõ ràng trái, chỉ là bình thường thích gây sự với Tô Kỳ Mộc, nhất là khi mù, càng châm chọc. cũng đến mức hồ đồ trong đại sự.”
Hà Nghiễn Sơ từ trong đống quyển trục ngẩng đầu lên, nàng đang nghĩ gì, liền thẳng thắn phủ nhận.
“Hiện nay trong Thất Trận Tông, lời đồn truyền khắp là An Nhất Minh lỡ lời chọc giận Tô Kỳ Mộc. Sau khi mù lòa, tính tình đổi, liền khởi sát niệm, g.i.ế.c hại Nhất Minh đổ tội lên đầu Sa Ảnh Thú. Chỉ là… Sa Ảnh Thú rời khỏi hoang mạc từ nửa năm .”
“Sa Ảnh Thú vì rời ?” Sở Lạc vội hỏi.
Hà Nghiễn Sơ khổ: “Ta Sa Ảnh Thú, ?”
Sở Lạc chau mày suy nghĩ chốc lát, quả quyết xoay :
“Ta đến Thất Trận Tông một chuyến.”