Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 825: Há Có Thể Dễ Dàng Buông Bỏ.
Cập nhật lúc: 2025-09-19 12:54:31
Lượt xem: 125
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn vội vã xoay , cấp tốc hướng về chỗ tử Thất Trận Tông đóng quân, nhanh, thật nhanh đưa đến cứu An Nhất Minh.
khi Tô Kỳ Mộc trở về, thấy tất cả đều cả dậy, tựa hồ đang bàn luận chuyện gì. Hắn bước nhanh về phía , cũng vài câu.
“Cái gì, Sa Ảnh Thú còn ở đây nữa?”
“Nghe sớm chuyển đến một mảnh hoang mạc khác từ nửa năm , tin tức truyền đến chậm quá, chúng mau chóng đổi địa điểm thôi.”
“Vậy chẳng chuyến uổng công ?”
“Ê, Tô tiểu sư thúc trở , thấy An sư ?”
Tô Kỳ Mộc chau mày, trong ánh mắt , cất giọng: “An sư … Sa Ảnh Thú bắt .”
“Cái gì?! Sao thành thế!” Quảng Trưởng lão thấy sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn dính vết máu, lập tức dám coi thường vội vàng lao về phía sào huyệt Sa Ảnh Thú.
Phải An Nhất Minh chính là tử truyền đầu tiên của Mạnh Chưởng môn, địa vị khác hẳn thường nhân, nếu xảy chuyện ngoài ý trong tay ông, thì trở về lấy gì mà giao phó!
Quảng Trưởng lão phi lao , nhiều tử cũng vội vàng theo . Tô Kỳ Mộc dừng chân tại chỗ, lặng lẽ trầm mặc, trong đầu vang vọng những lời .
Sa Ảnh Thú… nửa năm sớm rời khỏi đây ?
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ngay lúc , Hạc Dương Tử đặt tay lên vai , nhẹ nhàng vỗ hai cái.
“Không cần quá mức lo lắng, Quảng Trưởng lão đuổi theo, Nhất Minh tất sẽ cứu.”
Không hiểu vì , rõ ràng là lời an ủi, nhưng sống lưng Tô Kỳ Mộc lạnh toát. Hắn nhân cớ xoay , hất nhẹ bàn tay khỏi vai .
Khi trở nơi xảy chuyện, thần thức liền phát hiện những tử cùng Quảng Trưởng lão đều đang vây quanh một chỗ, hề tìm kiếm tung tích Sa Ảnh Thú.
Cảm ứng tới, Quảng Trưởng lão bỗng cất tiếng: “Kỳ Mộc, ngươi xác định… Nhất Minh là Sa Ảnh Thú bắt ?”
Hắn vẫn nhíu chặt mày: “Phải.”
“Ngươi thật sự xác định… nơi từng xuất hiện Sa Ảnh Thú ?” Giọng Quảng Trưởng lão càng thêm nghiêm nghị.
Tô Kỳ Mộc lập tức xuyên qua đám , tiến đến chỗ trung tâm.
Nơi , mặt cát hề dấu vết vòng xoáy đại diện cho sự tồn tại của Sa Ảnh Thú, trong khí cũng chẳng lưu chút yêu khí nào, ngay cả khí tức giao chiến ban nãy cũng xóa sạch. Ở giữa cát vàng, chỉ còn t.h.i t.h.ể của An Nhất Minh.
Đôi mắt trợn trừng cam lòng, thể còn dính vương hạt cát, như thể mới đào lên từ lòng đất. Trên ngoài vài vết kiếm thương , chí mạng chính là một đạo kiếm khí xuyên thủng tim. Mà kiếm khí , tất cả nơi đây đều quen thuộc vô cùng—đó chính là kiếm khí của Tô Kỳ Mộc.
Ánh mắt Quảng Trưởng lão nữa dừng lên , trong con ngươi chẳng còn sự tán thưởng ngày , đó là nghi hoặc và phẫn nộ.
“Vừa từ tông môn truyền tin đến, Sa Ảnh Thú sớm rời khỏi đây nửa năm . Ngươi An Nhất Minh nó bắt … nơi căn bản Sa Ảnh Thú! Hắn rõ ràng là ngươi g.i.ế.c chết!”
“Không ! Ta cứu !” Tô Kỳ Mộc lập tức tiến lên, đến nơi Sa Ảnh Thú xuất hiện đó tìm kiếm dấu vết, Quảng Trưởng lão mạnh mẽ ấn chặt vai.
“Quảng Trưởng lão,” giọng Hạc Dương Tử chợt vang lên, “ tin tưởng tử của , tuyệt đối thể chuyện . Chỉ là… đáng tiếc cho Nhất Minh, hài tử …”
Nghe lời , bàn tay Quảng Trưởng lão mới buông lỏng, song ánh mắt vẫn gắt gao khóa chặt Tô Kỳ Mộc.
An Nhất Minh chết, ông buộc đưa hung thủ về giao cho Mạnh Chưởng môn, nếu tiền đồ cả đời coi như chấm dứt. dáng vẻ Hạc Dương Tử, rõ ràng là quyết bảo hộ Tô Kỳ Mộc, hai bên đều khó mà đắc tội.
Song t.h.i t.h.ể mặt, vết kiếm chí mạng thể chối cãi, bao tận mắt chứng kiến, nếu ông chọn bao che, tương lai càng khó !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-825-ha-co-the-de-dang-buong-bo.html.]
Trong khi Quảng Trưởng lão còn đang cân nhắc, phía , Hạc Dương Tử khẽ liếc sang, khóe môi nhếch lên nụ châm chọc lạnh lẽo.
…
Không còn gì cả…
Một tia khí tức cũng chẳng còn…
Tô Kỳ Mộc tại nơi Sa Ảnh Thú từng xuất hiện, thần thức ngừng dò xuống lòng cát. Con quái vật giống như từng tồn tại, dấu vết bộ xóa sạch!
Hắn vẫn cam lòng, tìm kiếm mãi, tìm đến khi tâm thần gần như kiệt quệ, mới tiếng Quảng Trưởng lão nữa vang lên, khiến tất cả tử Thất Trận Tông tâm tình trầm nặng.
“Quay về tông môn! Bẩm báo!”
Yêu giới
“Ta đây. Trước đó báo với Cửu Tiêu Ẩn, sẽ phái yêu đến trông giữ ngươi, ngươi cũng khỏi lo bứt sạch lá mà trọc đầu.”
Sở Lạc khẽ vỗ lên cây Sinh Hồn, lời mang chút ấm áp.
Gió thổi qua, lá cây xào xạc đáp .
“Hãy yên tâm, sẽ bỏ mặc thế giới .”
“Lần , còn chỉ vì những kẻ đáng thương vô tội nữa. Bởi vì còn những , từng vì nhân gian mà hy sinh.”
“Ngươi còn nhớ chứ? Kẻ từng ở Tĩnh Thủy Đàm, thành đại thống lĩnh núi Bạch Nhân .”
“Thôi, thôi, lải nhải nữa, khi nào rảnh sẽ thăm ngươi.”
Tạm biệt Sinh Hồn thụ, Sở Lạc bước lên núi tuyết Thâm Miên .
Tám năm qua, hung khí bao phủ nơi đây gần như Hoa Hoa nuốt sạch.
【Mỹ a mỹ a, chốn thật khiến chẳng về nữa!】
Tựa hồ cảm ứng Sở Lạc tới, Hoa Hoa lập tức cảm thán.
“Không về cũng về.” Sở Lạc đưa tay nắm lấy trường thương Phá Chiều, cất bước xuống núi.
【Về … a a a! Vậy bao giờ mới !】
“Ai , bước nào tính bước thôi. Đội Lôi Đình tìm cách xóa bỏ Quỷ Cảnh, đều đang cố gắng.”
“Khi tử địa trong tu chân giới hồi sinh, Quỷ Cảnh tiêu tan, lẽ chúng sẽ trở như xưa, hoặc thể phong ấn Thần Ma. Dù thế nào… con đường tuyệt đối sai.”
【Không thuận theo tượng thần nữa? Vẫn nghịch thiên mà ?】
“Ngươi đoán xem, nghĩ tới điều gì?”
【Ồ?】
“Sư tổ Thiên giới vẫn đang vì thế gian mà chiến đấu. Ta ở nhân gian há thể dễ dàng buông bỏ?”
“Còn về Thiên Phạt, giáng thì cứ giáng, khi nào đánh c.h.ế.t , khi mới coi như hết.”
Sở Lạc ngẩng tay lên, gió tuyết từ kẽ tay trôi qua, so với năm xưa dường như ôn hòa hơn nhiều.
Nàng khẽ mỉm , xuống núi, đến Bắc Hải.
Kỳ Thanh Vũ vẫn một mực thủ bờ biển, suốt tám năm.
Mà Kim Tịch Ninh thì đuổi theo tia sáng bình minh đầu tiên, chẳng .
Sở Lạc và Kỳ Thanh Vũ nàng nay lưu lạc phương nào, sống c.h.ế.t thế nào.
Chỉ nhớ, lúc rời , Kim Tịch Ninh từng một câu “Sư tôn đến đón .”
Vậy thì thôi, cứ coi như Bạch Thanh Ngô thật sự xuất hiện, mang nàng rời khỏi cõi đời bi thương …