Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 815: Vết Tích
Cập nhật lúc: 2025-09-17 11:52:52
Lượt xem: 127
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tình cảnh , lựa chọn nhất của nàng vốn dĩ là lặng lẽ đào thoát.
Thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn quyết định lưu , chuẩn sẵn đường lui cho những và yêu đang mắc kẹt trong quỷ cảnh.
…
“Chu Sa từ thuở nhỏ theo bên Kim Tịch Ninh, là do chính tay Kim Tịch Ninh nuôi dưỡng, cũng là đồ đầu tiên. Tịch Ninh đối đãi với nàng, chẳng khác nào con ruột.”
Trong xưởng Thần Huyết , Ứng Ly Hoài thong thả cất lời. Thấy Sở Lạc dán chặt ánh mắt rời bức Giới Hư Sơn Thủy Đồ, tâm tình dần khoan khoái.
“Ngươi cũng sợ bỏ rơi chứ? Sợ biến thành đứa trẻ vô gia cư, ai chống lưng.”
Ứng Ly Hoài chậm rãi trở .
“Bất quá giờ cũng khác xưa . Ngươi trục xuất khỏi Thiên Tự Mạch của Lăng Vân Tông, nhưng dù vẫn là Thần Hoa tai ương. Chúng sẽ cùng vượt qua tu chân thiên địa, tiến Thần Ma Thiên Địa. Ta tất nhiên cũng khó ngươi quá mức.”
Sở Lạc hề đáp, vẫn chăm chú Sơn Thủy Đồ.
Trong tranh, bóng dáng hai bắt đầu di động.
“Nơi …” Chu Sa ngạc nhiên cảnh mắt, “đây thật sự là Ma Giới ?”
Kim Tịch Ninh nối bước tới: “Nghe , từ khi Thần Mộng Tông thống nhất Ma Giới, đem tâm pháp Thần Mộng Tâm Kinh phổ truyền cho thiên hạ. Từ đó, con đường tu hành của Ma Giới mới dần dần quy chính.”
“Thần Mộng Tâm Kinh… đó chẳng là chí bảo ? Vậy mà Thần Mộng Tông chịu mang , cho bộ tu giả cùng chung tu luyện…”
Chu Sa lẩm bẩm, chợt trông thấy phía một tảng đá bình thường đám phàm nhân vây quanh, ai nấy đều cung kính quỳ lạy.
Nàng vội bước tới gần, cúi mới phát hiện, đó quả nhiên chỉ là tảng đá thô kệch, duy điều mặt khắc hai hàng chữ.
“Bạch Thanh Ngô lưu.”
“Sở Lạc từng tới nơi .”
Chu Sa khẽ ngẩn , thì thào hỏi: “Sư tôn, Lạc Lạc sư cũng từng tới Ma Giới ư?”
Kim Tịch Ninh mỉm gật đầu:
“Lần đầu tiên nàng đến hiểm nguy vạn phần. Nào ngờ từ khi nàng đặt chân, cả Ma Giới đều náo loạn. Ba giáo sáu tông khi cũng bởi đại chiến mà đổi cục diện. Mà Tông chủ của Thần Mộng Tông bây giờ, lúc đó chỉ là Thủ tọa Chấp Pháp Điện. Chính Lạc Nhi chọn trúng , còn giao cho bộ Thần Mộng Tâm Kinh.”
“Bao năm qua, Tông chủ Thần Mộng Tông cũng từng phụ kỳ vọng của nàng.”
“Đến thứ hai nàng tới, khiến Vô Hận Tông sụp đổ, trợ giúp Thần Mộng Tông nên bao việc, mới thành tựu nên Ma Giới ngày nay.”
“ Tông chủ thần Mộng Tông một mực ghi nhớ ân tình, cũng khiến dân chúng Ma Giới chịu ảnh hưởng. Nghe , họ thậm chí còn mê tín vô cùng — thường xuyên hướng về Lạc Nhi mà bái lạy, cứ như thế thì bách bệnh đều tiêu tán .”
Chu Sa ngẩn một lúc. Tình cảnh như thế , kỳ thực nàng đầu gặp .
Khi bọn họ từ Đông Vực qua, đến Nghiệp Quốc, Kim Tịch Ninh còn hứng khởi kể cho nàng về những chuyện từng do Sở Lạc gây nên tại nơi đây.
Nghiệp Hoàng Tạ Dữ Quy tin sư tôn và sư tỷ của Sở Lạc đến thăm, còn đặc biệt long trọng mời các nàng cung.
Khắp Nghiệp Quốc cũng dựng Lăng Vân Quán, ngoài nhiều bách tính cũng đang thờ bái Sở Lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-815-vet-tich.html.]
Chu Sa dần dần hiểu .
Bởi những lời Tiểu Bạch từng về Sở Lạc khiến nàng chút định kiến ban đầu. dấu vết một để trong thế gian thì chẳng thể xóa nhòa. Trên dặm dài hành trình, dường như ở bất kỳ nơi nào cũng dấu ấn của Sở Lạc. Hình tượng một nữ tử dám dám chịu, hào hiệp gan cũng dần hiện rõ trong tâm trí Chu Sa. Đó mới chính là Sở Lạc thật sự.
Nếu là như , thì Lạc Lạc sư tuyệt nhờ “giống ai đó”, càng chẳng vì là “thế của ai” mà mới chen chân Thiên Tự Mạch của Lăng Vân Tông.
Trái , chính vì sự xuất hiện của nàng mà một Thiên Tự Mạch vốn lụi tàn suốt năm trăm năm, nữa hóa thành vì tinh tú treo cao bầu trời đêm của đạo môn.
“Sư tôn, còn đến Thần Mộng Tông xem thử.” Chu Sa bỗng nhiên .
Kim Tịch Ninh khẽ mỉm gật đầu: “Được.”
Ngoài Giới Hư Sơn Thủy Đồ, Sở Lạc vẫn chăm chú dán mắt cảnh tượng bên trong.
Thế giới trong bức họa tuân theo những sự việc và quy luật đang diễn nơi thực giới.
Sở Lạc chỉ thể thấy hai nhập bức họa cùng với một tia tàn hồn của sư tỷ, còn các nàng thấy gì, trải qua những gì, thì nàng chẳng thể nào . Trong lòng càng thêm thấp thỏm.
“Ngươi đem họ nhốt trong , cho gặp , thế nghĩa là ?” Cuối cùng Sở Lạc cũng nhịn nữa, xoay đầu trừng mắt Ứng Ly Hoài.
“Tàn hồn của Chu Sa lúc cực kỳ yếu ớt, chỉ trong Giới Hư Sơn Thủy Đồ mới thể giữ ký ức tiền thế. Còn Tịch Ninh, nàng khó khăn lắm mới gặp mà hằng tưởng nhớ, ngươi nỡ nhẫn tâm cướp niềm vui ?”
Nghe thế, trong lòng Sở Lạc cũng khẽ chấn động. “ … sư tôn cùng sư tỷ, vất vả lắm mới thể gặp …”
Ứng Ly Hoài nâng tay, thu hồi Giới Hư Sơn Thủy Đồ.
Sở Lạc còn xem tiếp, nhưng thể nữa.
Trong gian thất lặng lẽ hồi lâu, Sở Lạc mới cất tiếng: “Kẻ Cửu Tiêu Ẩn dẫn , rốt cuộc là ai?”
Ứng Ly Hoài khẽ nhướng mày, đó dùng ánh mắt hiệu nàng cửa lớn.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chỉ thấy một kẻ bê bết máu, loạng choạng từng bước tới.
Dù khuôn mặt m.á.u che lấp, nhưng qua ngũ quan vẫn nhận đó chính là Ứng Ly Hoài.
Khoảnh khắc , Sở Lạc chợt chú ý tới miếng trạc buộc trán .
Đó vốn là một dải lụa đỏ phai màu, giờ đây m.á.u tươi nhuộm đến đỏ thẫm.
Sở Lạc còn nhớ rõ, đầu tiên gặp Ứng Ly Hoài khi nàng còn nhỏ, cũng là lúc yết kiến sư tôn ở Đông Vực. Khi , từng phấn khởi kể rằng dải lụa đỏ chính là băng gạc mà Kim Tịch Ninh từng dùng để băng bó vết thương cho , nên vẫn giữ mãi bên .
Mà giờ phút , thể Ứng Ly Hoài đang cạnh nàng thì hề thương tích, mang theo dải lụa nhưng trong tay , đang cầm Giới Hư Sơn Thủy Đồ!
Sở Lạc đột ngột xoay thẳng : “Ngươi là ai? Ngươi chính là Ứng Ly Hoài mới phục khắc !”
“Không ngờ ngươi thấu.” Ứng Ly Hoài khẽ mỉm , ánh mắt hướng về phía huyết nhân , “Ngươi nhất định thấy kỳ quái ? Ban đầu cũng thấy kỳ quái.”
“Khục… khục khục…” Ứng Ly Hoài mang trạc đỏ bước ho khan dữ dội, m.á.u tươi phun ướt y phục. Thân thể mất sức lực, đành dựa vách tường xuống.
Khí tức của cực kỳ yếu ớt. Ánh mắt đảo qua một tầng, cuối cùng dừng ảnh Sở Lạc. Hắn cũng hiểu, nhiệm vụ của “Ứng Ly Hoài” tất.
“Ngươi đuổi hết bọn họ ?” — Ứng Ly Hoài thương tổn, lên tiếng hỏi.
“Đều cả .” Ứng Ly Hoài khàn giọng, mệt mỏi đáp, nâng tay gỡ xuống trạc đỏ trán, ném về phía “ ”.
Rõ ràng là tử địch, nhưng giữa hai bọn họ, bầu khí kỳ lạ yên tĩnh, thậm chí còn phần hài hòa.