Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 73: Dịu dàng giữa sát ý

Cập nhật lúc: 2025-04-05 19:54:32
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà đỡ lần đầu tiên đỡ đẻ cho dê, tình hình của người phụ nữ câm vốn rất nguy hiểm, may mà trước đó đã có linh khí của Sở Lạc truyền vào bảo vệ thai nhi, nên quá trình cũng xem như thuận lợi.

Không lâu sau, từ trong lều truyền ra tiếng be be của dê con, khí lực dồi dào.

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận thưởng 50 điểm khí vận.】

【Nhận thưởng vật phẩm: Thẻ bài ngẫu nhiên ×1.】

【Thẻ bài ngẫu nhiên: Sử dụng sẽ có xác suất nhận được kỹ năng thiên phú vĩnh viễn, vật phẩm thưởng, thẻ trải nghiệm, v.v… Chú thích: Hiệu quả của thẻ bài ngẫu nhiên sẽ thay đổi tùy theo bối cảnh sử dụng.】

Sở Lạc hơi sáng mắt lên, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.

Sinh ra thật sự là dê con sao? Không phải lẽ ra là… người sao?

“Ối chà, cuối cùng cũng sinh rồi! Là một tiểu cô nương… ối không, là một con cái!”

Tiếng bà đỡ vang lên từ trong lều, chẳng mấy chốc bà đã mở cửa lều ra.

Sở Lạc bước đến, thấy bà đỡ đang lau sạch thân thể cho dê con, dê mẹ tuy hao tổn nguyên khí rất nhiều, nhưng vẫn dịu dàng nhìn con mình, cúi đầu nhẹ nhàng l.i.ế.m khô lông cho dê con.

“Be! Be!” Dê con nhìn thấy Sở Lạc, liên tục kêu lên.

Nó cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, chính là linh khí của Sở Lạc, khiến nó cảm thấy thoải mái và thân thiết từ khi còn trong bụng mẹ.

Dê con lập tức chạy đến bên cạnh Sở Lạc, nhẹ nhàng l.i.ế.m nàng để bày tỏ sự yêu thích.

Ngứa ngứa tê tê, Sở Lạc cúi đầu nhìn dê con bên cạnh, trong mắt cũng lộ ra mấy phần vui mừng.

Nàng kêu một tiếng, ra hiệu cho Hoa Hoa sử dụng thẻ bài ngẫu nhiên ngay bây giờ.

【Ký chủ xác nhận sử dụng thẻ bài ngẫu nhiên trong tình huống hiện tại chứ?】

Xác nhận.

Sở Lạc nhìn dê con cứ quấn quít quanh mình không ngừng.

Còn cảnh tượng nào ấm áp hơn lúc này nữa chứ?

【Thẻ bài ngẫu nhiên đã được sử dụng.】

【Chúc mừng ký chủ, lĩnh ngộ Phong Hỏa tầng thứ bảy —— Dịu dàng giữa sát ý.

Nghe vậy, Sở Lạc chớp chớp mắt, quay về phía người phụ nữ câm.

Nàng cũng đang mỉm cười dịu dàng nhìn dê con nhảy nhót bên cạnh Sở Lạc, ánh mắt tràn đầy hiền từ.

Sát ý là chiến trường đầy m.á.u tanh, dịu dàng là phần mềm yếu nhất trong lòng người.

Nàng đã kìm nén được sự hung hăng bá đạo của hỏa linh khí, đón chào một sinh mệnh mới ra đời — chính là dịu dàng giữa sát ý.

Một luồng ấm áp dâng lên trong tim, nhưng Sở Lạc biết mình phải nhanh chóng đưa họ về Lăng Vân Quán xem xét cho rõ.

Dù gì… đây đều là người cả mà, chẳng lẽ thật sự cứ làm dê mãi sao?

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghĩ là làm, Sở Lạc đẩy dê con về bên mẹ nó, rồi xoay người định đi về phía Lăng Vân Quán, nhưng mới đi được hai bước đã lại bị Liễu Tự Diêu nhấc lên.

“Ngươi đó, con dê nhỏ này, sao cứ chạy loạn vậy chứ?”

“Ngươi đã khai mở linh trí rồi, nếu không có cơ duyên hoặc pháp môn để tu luyện và cường hóa bản thân, sớm muộn gì cũng bị coi là thức ăn cho yêu thú khác mà thôi.”

Liễu Tự Diêu nói ra vẻ đạo lý đầy mình, trên mặt vẫn còn in rõ dấu móng dê.

Sở Lạc chẳng buồn để ý hắn nữa, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.

Giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về Lăng Vân Quán, sau đó càng sớm càng tốt trở lại làm người.

Đúng lúc này, hai tu sĩ khác của Thượng Vi Tông vội vàng chạy tới.

“Liễu sư huynh, Liễu sư huynh! Vụ mất tích đã phá được rồi, tu sĩ của Lăng Vân Tông bắt được một con dê yêu trên núi!”

“Nhưng không biết vì lý do gì, tu sĩ của bọn họ đã có mặt khá đông ở  Kháng Nguyên quận, lần này lại còn phái đến một tu sĩ Kim Đan nữa!”

“Con dê yêu đó chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, mà lại gây động tĩnh lớn thế, là vì sao chứ?”

“Kỳ lạ thật… hay là chúng ta cũng đến Lăng Vân Quán xem thử?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-73-diu-dang-giua-sat-y.html.]

“Người ta sẽ cho chúng ta vào sao?”

“Vụ mất tích đã do họ phá rồi, giờ cũng không còn cạnh tranh gì nữa, chắc chắn sẽ cho chúng ta vào thôi.”

Liễu Tự Diêu nghe lời các sư đệ, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Đệ tử mới được Lăng Vân Tông phái đến lần này, chắc hẳn là để thu hồi vật phẩm từ Thần Ma Cảnh.

Giờ vụ án đã phá xong, mọi chuyện đều có thể yên tâm, nhưng hắn thực sự vẫn muốn biết rốt cuộc bộ xương dê kia đã gây án thế nào.

Nghĩ đến đó, Liễu Tự Diêu một tay ôm lấy Sở Lạc đang biến thành dê, một tay hóa ra một cây bút lông, phác một nét giữa không trung, một chiếc Mạn Châu liền hiện ra.

“Vậy thì giờ chúng ta đến Lăng Vân Quán xem thử đi.”

Mấy người bước lên thuyền, có một sư đệ lấy làm lạ hỏi: “Sư huynh, huynh ôm con dê làm gì vậy?”

“Đây không phải dê bình thường,” Liễu Tự Diêu đáp: “Con dê nhỏ này sống trong núi hoang, vô tình khai linh trí, lại còn cứu một con dê mẹ sắp sinh, đủ thấy tâm tính thuần lương. Ta định mang nó về Thượng Vi Tông, chỉ dạy nó nhập đạo, sau này cũng xem như một việc tích công đức.”

“Nhưng mà, Liễu sư huynh, sao đệ thấy con dê này nhìn huynh… như có chút chán ghét vậy?”

“Thật sao? Các ngươi không thấy nó đáng yêu lắm à?”

Mạn Châu bay đến trước cửa Lăng Vân Quán, các tu sĩ Thượng Vi Tông sau khi trao đổi sơ với đệ tử đạo quán thì được cho vào, không bị ngăn trở.

Phía sau vườn, Hà Nghiễn Sơ cầm trong tay một chiếc kéo đen tuyền, cắt một lọn lông cuối cùng trên đầu con dê, liền thấy ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, con dê ấy lập tức khôi phục thành hình người, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cảm tạ.

Hà Nghiễn Sơ đỡ người đó dậy, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, liếc sang Triệu Anh Huyên, Lục Ngôn Châu và những người khác đang đứng bên cạnh.

Hắn thở dài một hơi.

“Không trách các ngươi được, sư muội ta mất tích đâu phải lần một lần hai.”

Triệu Anh Huyên lập tức nói: “Giờ đệ sẽ lập tức đi tìm Sở sư muội.”

“Để ta đi thì hơn,” Hà Nghiễn Sơ thu chiếc kéo lại: “Dù gì nhiệm vụ là do các ngươi nhận, kết  quả cũng nên để các ngươi tự giải quyết.”

Đúng lúc này, người của Thượng Vi Tông do Trường Hỉ dẫn vào cũng đến nơi.

“Các sư huynh, đạo trưởng của Thượng Vi Tông đến rồi.”

Nghe vậy, Hà Nghiễn Sơ quay đầu lại nhìn, sau đó bước lên trước chắp tay hành lễ.

“Liễu đạo hữu, lại gặp rồi.”

“Thì ra lần này là Hà đạo hữu được cử tới,” Liễu Tự Diêu đáp.

Hà Nghiễn Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua con dê nhỏ đang nằm trong lòng Liễu Tự Diêu với vẻ mặt "muốn c.h.ế.t cho rồi".

“Chuyện lần này, chưởng môn đã nói rõ với ta. Nếu không nhờ Liễu đạo hữu nhận ra thân phận thật sự của con yêu dê kia, mấy vị sư đệ của ta e rằng đã lỡ tay g.i.ế.c nó, thậm chí còn có thể mất mạng.”

“Tìm lại vật thất lạc trong Thần Ma Cảnh vốn là trách nhiệm của Thượng Vi Tông bọn ta. Mong rằng Lăng Vân Tông sau khi phong ấn lại vật ấy vào Quỷ Cảnh có thể báo cho Liễu mỗ một tiếng, để tiện bề xóa tên trong sổ ghi chép.”

“Đó là chuyện đương nhiên,” Hà Nghiễn Sơ nhẹ gật đầu, rồi bỗng xoay chuyển giọng nói: “Cho nên… giờ Liễu đạo hữu có thể trả lại sư muội cho ta rồi chứ?”

Lời này vừa dứt, đôi mắt uể oải của Sở Lạc chợt sáng rực lên.

Nàng cứ ngỡ Khoai lang sư huynh cũng như những người khác, không nhận ra mình nữa rồi.

“Hả? Sư muội gì cơ?” Liễu Tự Diêu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy Hà Nghiễn Sơ trực tiếp đưa tay ôm lấy con dê trong lòng hắn.

Sở Lạc cảm động đến mức suýt khóc.

Người nhà ơi!!

Làm ơn cứu mạng với!!

Khi cuối cùng được ôm vào lòng Hà Nghiễn Sơ, nàng lại nghe thấy một tiếng cười khẽ rất nhẹ.

“Bảo ngươi đừng có chạy loạn, giờ lại xui xẻo nữa rồi chứ gì.”

Sở Lạc lại xẹp lép tinh thần.

Thật ra ta có chạy loạn hay không thì vẫn xui như thường thôi…

Loading...