Ngay khi bà Lương cầm d.a.o đi về phía người phụ nữ câm đã biến thành dê, không hề phát hiện ra rằng trên tường lại xuất hiện một con dê nhỏ.
Chính là Sở Lạc.
Linh khí trong cơ thể được điều động, một chiếc lá phong đỏ từ miệng nó bay ra, lao thẳng về phía con d.a.o trong tay bà ta !
Chỉ trong khoảnh khắc, lá phong xuyên qua lưỡi d.a.o cắm vào mặt đất, linh khí bạo liệt không giống lần trước gây ra vụ nổ mà hóa thành một tia sáng đỏ tỏa ra. Khi nhìn kỹ, con d.a.o mà chiếc lá phong vừa xuyên qua đã biến thành tro tàn, rơi xuống đất, nhiệt độ còn nóng đến mức khiến bà ta phải nhảy chân lên.
Con dê nhỏ lại nhảy xuống, điểm rơi chính là vị trí của bà Lương.
"Me!"
Lão đạo, nhìn chân đi!
Bà Lương còn chưa kịp phản ứng thì con dê này bất ngờ lao vào, húc bà ngã xuống đất, nhưng nó vẫn như chưa đủ giận, móng của nó như mưa rơi xuống, không quan tâm bà có chịu nổi hay không.
Sở Lạc dựa vào việc hiện tại mình là dê,thích làm gì thì làm.
"Me!"
Lập tức, trên người bà Lương xuất hiện vô số dấu móng của dê, bà bị đánh không còn sức phản kháng, chỉ có thể cuộn tròn trên mặt đất mà rên rỉ.
Sở Lạc giờ đã hiểu rõ ý nghĩa của nhiệm vụ trước.
Giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Cách tốt nhất chính là loại bỏ người gây ra mâu thuẫn!
"Me!"
"Con dê nhỏ? Sao mày lại chạy đến đây?"
Giọng của Liễu Tự Diêu đột nhiên vang lên, thân thể con dê nhỏ bất giác cứng lại.
Liễu Tự Diêu đang đứng ở cửa, do dự không biết có nên vào không, nhưng ngay sau đó anh nhìn thấy con dê đang đánh bà Lương trong sân, liền vội vã chạy tới ôm con dê lên.
"Ôi, mày vội vàng đến thôn Quế Hoa hóa ra là để đánh người sao!" Liễu Tự Diêu cảm thấy hơi đau đầu: "Biết vậy tao đã không đưa mày đến."
"Me!"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Chắc mày nói bà ấy không phải người tốt?"
"Me!"
"Và bà ấy còn muốn g.i.ế.c con dê mẹ đang mang thai kia?"
"Me!"
"Phụp... Hóa ra mày đang cứu con dê đó, chỉ là bà Lương không chịu nổi mấy cú đá của mày đâu. Nếu bà ấy có tội, tất nhiên phải để quan phủ xử lý, yên tâm, quận chủ của Kháng Nguyên là người chính trực, sẽ không làm hại người tốt cũng không oan uổng kẻ xấu, ta đã gặp ông ấy."
"Me?"
"Con dê nhỏ, ta thấy mày có linh tính, sao không theo ta vào môn phái tu luyện?"
Nói xong, Liễu Tự Diêu nhìn thấy con dê nhỏ cảnh giác nhìn hắn, lặng lẽ lùi lại hai bước.
Hoạ sĩ quái dị, ngươi nghiêm túc sao?
Chỉ là bây giờ ta đã ngăn được bà già đó làm hại con dâu, sao vẫn chưa nghe thấy thông báo của hệ thống?
Nghĩ vậy, Sở Lạc quay người đi về phía con dê mẹ.
Tình trạng của con dê mẹ hiện giờ… có vẻ không ổn.
Một suy nghĩ khó tin chợt hiện lên trong đầu Sở Lạc.
Phụ nữ mang thai mười tháng, dê chỉ cần năm sáu tháng là có thể sinh con.
Chồng của cô gái câm đã mất cách đây năm tháng, nếu đoán không lầm, thì thai này ít nhất cũng đã được năm tháng, lẽ ra đã phải lộ rõ rồi, nhưng...
Có lẽ là do bị mẹ chồng bóc lột dẫn đến suy dinh dưỡng, lại thêm bản thân nàng vốn đã gầy yếu, quần áo lại hơi rộng, nên mới không nhận ra…
Nhưng nàng là người mà!
Chẳng lẽ thực sự sắp sinh ra dê con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-72-khi-ta-la-linh-thu.html.]
Sở Lạc vội vàng chạy đến bên cạnh Liễu Tự Diêu, cắn lấy vạt áo của hắn kéo về phía con dê mẹ.
“Hả? Sắp sinh dê con rồi sao?”
Sở Lạc gật đầu với Liễu Tự Diêu, hai móng trước cũng sốt ruột nhảy loạn lên.
Bà đỡ, bà đỡ, lúc này chắc chắn phải cần bà đỡ rồi…
“Nhưng mà đó là dê mà, dê đâu cần bà đỡ chứ.” Liễu Tự Diêu nói với vẻ nghiêm túc.
“Me!”
“Được được được, cần, cần, vậy ta đi mời ngay nhé?”
Liễu Tự Diêu gãi đầu không hiểu, nhưng thấy con dê nhỏ gật đầu lia lịa, hắn cũng đành hồ đồ mà đi ra ngoài.
Sau khi Liễu Tự Diêu rời đi, Sở Lạc lại sốt ruột nhìn con dê mẹ.
Người phụ nữ câm vẫn gắng gượng giữ tỉnh táo, dường như nàng cũng cảm nhận được sắp sinh rồi, không dám ngất đi, nhưng khí lực nàng yếu ớt đến cực điểm, cứ thế này, không biết có vượt qua nổi cơn đau sinh nở hay không.
Mang theo tâm trạng bất an, Sở Lạc bước lên, nhẹ nhàng áp trán vào bụng của con dê mẹ, truyền linh khí từ cơ thể mình cho nó.
Biết rằng linh khí hệ Hỏa của mình có tính công kích mạnh, sợ làm tổn thương đến thân thể nàng và đứa bé trong bụng, Sở Lạc cắn chặt răng, toàn tâm toàn ý khống chế dòng linh khí đang truyền đi.
Có linh khí dưỡng thể, tình trạng của người phụ nữ câm dần ổn định hơn, tinh thần cũng hồi phục lại phần nào.
Đôi mắt ươn ướt của nàng nhìn con dê nhỏ đang truyền linh khí cho mình, dường như đã nhận ra nó.
Sở Lạc buộc mình phải càng thêm tỉ mỉ điều khiển linh khí, nửa khắc trôi qua, nàng cũng gần như kiệt sức.
May mắn là, nàng đã làm được. Linh khí không hề làm tổn thương đến đứa con trong bụng người phụ nữ câm.
Sở Lạc lùi lại hai bước, có chút yếu ớt, chạm phải ánh mắt của người phụ nữ câm — trong đó tràn đầy sự cảm kích.
Tâm trạng căng thẳng của Sở Lạc cũng dịu đi nhiều, rất nhanh lại bắt đầu chuẩn bị tiếp.
Bây giờ còn thiếu cái gì…
Đúng rồi, nước nóng và khăn!
Nàng lập tức chạy vào bếp, dùng linh khí hệ Hỏa đun nước sôi, lại tìm khăn sạch, tất cả đều ngậm trong miệng mang đến bên con dê mẹ.
Sau đó lại chạy vào phòng chính, trên đường còn không quên giẫm một cái lên nguời bà Lương đã hôn mê.
Từ trong phòng mang ra ga trải giường, chăn đệm các loại, lại tận dụng tất cả những thứ có thể trong sân, dựng nên một cái lán tạm thời quanh người phụ nữ.
Tới đây, nàng yên tâm bảo vệ được phẩm giá của một người mẹ- dù bà ấy chỉ mang hình dạng của một con dê.
“Dê con, bà đỡ đến rồi!”
“Ta nói đạo trưởng này, chẳng phải người làm bừa sao? Ta là đỡ đẻ cho người, giờ bắt ta đỡ cho một con dê…”
Bà đỡ lầm bầm suốt dọc đường, nhưng khi vào đến sân thì cũng ngây ra tại chỗ.
“Trời đất ơi, đây đâu phải dê sinh con,” bà ta nhìn cái lều đơn sơ kia, vội vã bước nhanh đến: “Bên trong không phải giấu người đấy chứ?”
Bà đỡ bước vào xem thử, thấy nước nóng, khăn sạch đều đã chuẩn bị xong, nhưng con vật sắp sinh quả thật chỉ là một con dê mẹ.
Sau khi bà ta vào trong, dê con lại dùng miệng ngậm vải kéo lại, che chắn lều kín mít, bộ dáng chẳng khác gì con người.
“Cái sự đời này đúng là loạn hết rồi.” Bà đỡ dù chưa từng thấy chuyện gì lạ như vậy, nhưng trong lòng vẫn không dám lơ là, lập tức quan sát tình hình của dê mẹ.
Sở Lạc lùi ra ngoài lều, lo lắng chờ đợi, bốn móng không ngừng giậm đất, còn sốt ruột hơn cả cha ruột của đứa bé.
Nhưng ngay giây sau, nàng lại bị một bàn tay bên cạnh nhấc bổng lên.
Liễu Tự Diêu bế nàng lên như bế mèo con hay chó con, mắt sáng rỡ.
“Sao mà dễ thương thế này chứ, ta mang ngươi về Thượng Vi Tông, làm linh sủng của ta có được không?”
“Ngươi không phản đối tức là đồng ý rồi nhé!”
“Vậy thì bây giờ ta và ngươi ký khế ước…”
“Khế ước… á!”
Móng dê đạp thẳng vào mặt Liễu Tự Diêu, Sở Lạc dùng toàn bộ sức lực, cộng thêm việc Liễu Tự Diêu vẫn đang vận chuyển công pháp Bách Mục Thiên Nhĩ để đọc hiểu tâm ý con dê nhỏ, cú này có thể nói là… đau không để đâu cho hết.