Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 698 – Ngươi có muốn vợ không

Cập nhật lúc: 2025-08-15 12:13:21
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hà… ha ha ha!” Phong Chí giận mà bật , vẻ mặt càng lúc càng cường điệu:

“Thằng súc sinh, ngươi thật đáng hận đáng thương! Vì đạt kết quả , ngay cả chị ruột cũng đem tính toán. Thứ chẳng ai thương, chẳng ai yêu, khó trách ngươi tay độc ác đến thế, ha ha ha—”

Lời dứt, Doãn Phách khẽ nhắm mắt .

“Ngươi nghĩ, còn thể sống mà bước khỏi nhà lao ?”

Tiếng ngạo mạn của Phong Chí dần lắng xuống.

Doãn Phách tiếp lời: “Đã thấy nuôi quân riêng, ngươi từng nghĩ vì nuôi bọn họ ? Chỉ để đoạt lấy Thần Mộng Tông ư… Thần Mộng Tông giờ gọn trong tay .”

Tiếng của Phong Chí biến mất.

Doãn Phách xoay , đối diện với :

“Hãy tận dụng quãng thời gian còn của ngươi . Ngày Thiên Ngạc Tông biến mất cũng chính là ngày c.h.ế.t của ngươi.”

Trước thiếu niên mười chín tuổi , trong lòng Phong Chí bản năng sinh một chút sợ hãi, lời dám tin.

Ánh mắt Phong Chí đảo liên tục vài vòng, định mở miệng thương lượng thì Doãn Phách lưng khỏi địa lao.

Bất ngờ, bước chân khựng : “Phù Đồ, đây.”

Lời dứt, nam tu đeo mặt nạ đen, cầm d.a.o găm, liền lau m.á.u tay, vứt d.a.o khay bên cạnh.

Hắn ngẩng đầu, đúng lúc chạm ánh mắt Phong Chí.

Đôi mắt mặt nạ khẽ cong, híp mắt: “Phong Tông chủ, ngươi cũng nhỏ thật đấy.”

Nói xong, vội vã đuổi theo Doãn Phách.

“Ngươi!” Bên , Phong Chí tức đến phun một ngụm m.á.u tươi.

Trên đường rời khỏi địa lao, Phù Đồ theo sát lưng Doãn Phách, từ lưng, bóng dáng hai gần như giống hệt .

Ánh sáng mặt trời bên ngoài dần chiếu lên gương mặt họ. Doãn Phách bước cửa, còn Phù Đồ dừng trong địa lao, tiến lên.

“Thủ tọa, vẫn tới lúc.” Phù Đồ khẽ nhắc.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Chưa tới lúc, nhưng…” Doãn Phách im lặng một lát, “ khỏi tông một chuyến.”

Nghe , ánh mắt Phù Đồ lập tức đổi:

“Thủ tọa, lúc tuyệt đối thể rời . Lần Doãn phu nhân  đến, thuộc hạ lừa , nhưng của Thiên Ngạc Tông đến Thúy Hồng Câu, ngài ở đây trấn giữ đại cục!”

Doãn Phách vẫn im lặng, Phù Đồ nghĩ ngợi một hồi : “Nếu nhiệm vụ quan trọng, để thuộc hạ đích .”

Nghe , Doãn Phách mới : “Đừng để ai phát hiện ngươi.”

“Rõ.”

Vì Nguyệt Bảo, Lạc An và Hựu Ninh vẫn ở Hồ Trung Tâm. Trước khi rời , Chu Anh cố ý xuống nước đánh trọng thương ma thú, khiến nó còn sức cũng chẳng còn gan động tới Hồ Trung Tâm nữa.

Ra khỏi đó Chu Anh, Sở Lạc, Tô Kỳ Mộc và mang theo Nhất Cửu.

Lên bờ, Chu Anh về hướng quán trọ thật lâu: “Người tộc các ngươi coi trọng chuyện báo ân ?”

“Sao, ngươi học ? Có nghĩ đến việc báo đáp hai chúng cứu ngươi ?” Sở Lạc bước gần Tô Kỳ Mộc.

“Ta dẫn các ngươi rời Hồ Trung Tâm , thì với hai con gà yếu như các ngươi, giữa đường ma thú ăn mất !”

Sở Lạc nhướng mày: “Xin nhé, bên cả trận pháp sư, cho dù trận pháp sư, cũng sẽ tới đón .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-698-nguoi-co-muon-vo-khong.html.]

“Đón ngươi? Ai sẽ đón ngươi?” Chu Anh đầy vẻ nghi ngờ.

Sở Lạc lắc đầu thở dài: “Nền tảng của vượt ngoài trí tưởng tượng của ngươi.”

“Nền tảng là gì?”

Chạm ánh mắt đầy nghi hoặc của Chu Anh, Sở Lạc hít sâu, đẩy nàng : “Đi, báo ân.”

Chủ quán trọ đang dài ghế, thỏa mãn sách, tiếng khách cửa thì ngẩng đầu, gọi luôn:

“Hôm nay nấu ăn, ăn gì tự bếp mà , nhưng tiền vẫn trả như thường đấy!”

Lời dứt, khóe mắt ông bắt gặp bóng dáng quen thuộc, lập tức bật dậy.

Ánh mắt ông dừng Tô Kỳ Mộc — đúng là vị lang quân gặp đây, chỉ điều ba cùng , hai nữ một nam, thì từng thấy qua…

Lần Sở Lạc đến, nàng còn cải trang bằng diện mạo quỷ họa bì, giờ cần giả dạng, tất nhiên cũng vì gặp chủ quán trọ mà hóa trang .

Chu Anh bước tới, nhớ rằng khi nàng còn nhốt trong bình, chính giúp Tiểu Tinh Tinh và Nguyệt Bảo.

Vì thế nàng mở miệng luôn: “Ta thể đáp ứng ngươi một nguyện vọng. Nói , ngươi gì?”

“Hả?!” Chủ quán ngơ ngác gãi đầu, sang duy nhất quen — Tô Kỳ Mộc.

Sao tới đòi thỏa mãn nguyện vọng của ?

“Vị của hai đứa nhỏ mà ngươi từng giúp. Gieo nhân lành gặt quả lành, gì cứ thẳng.” Tô Kỳ Mộc giải thích.

“À… thì là chuyện …” Chủ quán gãi đầu ngượng nghịu, sang Chu Anh: “Ta… cũng chẳng cần gì, chỉ là một cô vợ.”

“Vợ?” Chu Anh nheo mắt suy nghĩ một hồi.

Chủ quán gật đầu liên tục, còn lén liếc Chu Anh mấy .

Không ngờ Chu Anh liền chỉ sang Sở Lạc bên cạnh: “Ngươi thấy cô thế nào?”

“Cô ? Cô … ha ha, xinh thế cũng , ha ha…” Chủ quán ngây ngô.

“Ngươi báo ân kiểu gì .” Tô Kỳ Mộc trầm giọng trách, sang chằm chằm chủ quán.

Bị ánh mắt lạnh lùng mang chút cảnh cáo đó chằm chằm, nụ dại khờ của chủ quán dần tắt: “Lang quân, chẳng lẽ… đây là tân nương của ngài?”

Giọng ông nhỏ như muỗi kêu.

“Ngươi trừng gì?” Chu Anh khó hiểu Sở Lạc.

“Ta , nếu thì đừng cố bắt chước nữa.” Sở Lạc cau mày, lật tay lấy một túi ma tinh.

Nàng đưa cho chủ quán: “Thế ?”

Chủ quán cân túi ma tinh, moi một viên thử, mắt sáng rực: “Được! Cái !”

“Hóa vợ là thứ ? Sao khác hẳn với thứ tưởng tượng ?” Chu Anh hỏi.

“Ngươi cứ hiểu tạm .” Sở Lạc vội kéo nàng rời khỏi quán trọ, : “Nhớ kỹ, ân tình ngươi trả. Ngươi nợ nhiều .”

Chu Anh cau mày: “Được thôi, ngươi gì?”

Mắt Sở Lạc sáng lên: “Ta cũng vợ, càng nhiều càng . Khi ngươi san bằng Vô Hận Tông, nhớ đem hết vợ của chúng cho …”

“Được.” Chu Anh đáp cộc lốc, sang Tô Kỳ Mộc: “Còn ngươi, trận pháp sư, ngươi vợ ?”

Tô Kỳ Mộc thở phào nhẹ nhõm, liền khựng : “Hả?”

Loading...