Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 694: Lai lịch

Cập nhật lúc: 2025-08-14 11:27:44
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đã cảm nhận khí tức khác … Nếu chúng giúp ngươi thu hồi sức mạnh , ngươi sẽ thế nào?” Tô Kỳ Mộc khi Sở Lạc thuật liền hỏi chiếc bình.

“Ta thì thế nào? Ta chỉ tìm Vô Hận Tông để báo thù, những chuyện khác liên quan đến . Về phần các ngươi gì, cũng chẳng liên quan đến .”

“Vậy bây giờ sẽ phong những phong ấn gỡ đó.” Tô Kỳ Mộc nhạt giọng.

“Đừng! Không ! Nếu ngươi phong thì còn báo thù !”

Vật trong bình trở nên kích động, lập tức tuôn từng mảng mây mù lớn lao về phía mặt Tô Kỳ Mộc.

Hắn chỉ khẽ giơ tay vẽ một đạo cấm chú . Dù sức mạnh đủ để ngăn đám mây mù, nhưng đây chính là loại chú từng phong ấn nó . Bản năng sợ hãi khiến mây mù dừng .

Do dự một lát, nó mới : “Các ngươi gì thì thẳng , miễn là đừng hại những đứa trẻ trong sáng.”

Tô Kỳ Mộc cũng thu cấm chú, về phía Sở Lạc.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Vậy hãy thật cho chúng , rốt cuộc ngươi là ai, lai lịch thế nào.” Sở Lạc lên tiếng.

Nàng luôn cảm giác đám mây mù vẫn giấu họ nhiều chuyện.

“Lai lịch?” Vật trong bình khẩy, “Không ngờ vẫn hỏi câu . Biết chuyện ích gì cho các ngươi? Dù các ngươi cũng khả năng diệt .”

“… Ta nhớ là hỏi ngươi câu nhiều mà, chẳng lẽ đây là đầu ngươi thấy ?” Sở Lạc nhíu mày đầy khó hiểu.

“Xem ngươi thật sự hứng thú.”

Giọng của vật trong bình trở nên bình tĩnh hơn:

“Vô Hận tửu, Cực Lạc thiên. Ngươi trong rượu của Vô Hận Tông ?”

“Là nho Cực Lạc.” Sở Lạc chẳng cần nghĩ cũng đoán , “Thuật luyện chế thứ quá tàn nhẫn, mà nho Cực Lạc khi luyện thành thể khiến quên hết ưu phiền. Nếu kết hợp tu luyện với nội công của Vô Hận Tông thì hiệu quả kỳ lạ.”

. ngươi nghĩ, nho Cực Lạc thật sự sẽ cho họ hết ưu phiền ?”

Nghe , Sở Lạc im lặng.

“Từ đầu tiên ăn quả nho Cực Lạc , xuất hiện. Khi đó, chỉ là ưu phiền của riêng , là tổng hợp bộ nỗi đau khổ của một trăm đứa trẻ hại để luyện một quả nho . Mới sinh , cũng chẳng là gì. Nhìn cảnh vật xung quanh, nghĩ chắc cũng chỉ là một đám mây bầu trời Vô Hận Tông.”

“Ngươi từng thấy dáng vẻ của những ăn nho Cực Lạc ,  là lâng lâng như tiên như mộng, cứ như đến chốn Cực Lạc. Họ  cảm thấy hạnh phúc, tính tình trở nên hiền hòa. trong mắt , bọn họ thật ghê tởm.”

“Mỗi họ ăn nho Cực Lạc, đều thấy tiếng của lũ trẻ. Chúng tuyệt vọng vô cùng. Nếu lựa chọn, ai cướp tuổi thơ, cả đời bao giờ vui nổi?”

“Ta còn thấy tất cả những ưu phiền của lũ ma tu — thứ bẩn thỉu, dơ dáy, mà cứ diễn ngừng trong nhận thức của . Ta chịu đủ !”

“Ta nghĩ, đợi khi lớn mạnh đủ, sẽ từ trời giáng xuống, g.i.ế.c sạch tất cả lớn trong Vô Hận Tông!”

“Ban đầu, chúng nhận sự tồn tại của , chỉ nghĩ là một đám mây bình thường. Sau , chúng phát hiện, đánh xuống và giam giữ trong tông môn.”

chỉ cần chúng còn dùng nho Cực Lạc, sức mạnh của sẽ còn lớn lên. Sớm muộn gì, cũng sẽ tắm m.á.u Vô Hận Tông!”

“Ta thấy tiếng của trẻ con nữa! Cũng thấy những chuyện hèn hạ, nhơ nhuốc của chúng nữa!”

“Sau đó thế nào thì cũng kể cho ngươi . Chúng sợ , bởi sự căm hận của đối với Vô Hận Tông một ngày nào đó sẽ trở thành lưỡi kiếm chí mạng đ.â.m tim chúng. Ha ha ha ha, ha ha ha—”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-694-lai-lich.html.]

Tiếng điên cuồng của vật trong bình vang vọng, khiến Sở Lạc cũng bật theo:

“Ha ha ha…”

“Ngươi gì?” Vật trong bình bất chợt hỏi.

“Chỉ là ngờ từ nhiều năm , Vô Hận Tông tự chuốc cho một quả b.o.m lớn thế , và đến giờ vẫn chịu dừng tay. Nho Cực Lạc vốn ngay từ đầu nên tồn tại.” Sở Lạc nghĩ một lát, hỏi tiếp: “Nếu ngươi thật sự diệt Vô Hận Tông, thì đó sẽ thế nào?”

“Làm ?”

Sở Lạc suy nghĩ, hỏi Hoa Hoa trong thức hải:

“Nó là sản vật kết tụ từ ưu phiền và đau khổ, vẻ khá giống ngươi.”

Song sinh liên hoa vốn ngưng tụ từ tai ương của thế gian. Hiện nay, tu luyện của Hoa Hoa cũng là hấp thu sức mạnh từ khổ nạn nhân gian, nhưng theo Sở Lạc, nó dùng sức mạnh để tiêu trừ khổ nạn cho đời.

【Nó tất nhiên thể so với . nếu là nghiệp chướng Vô Hận Tông gây , phản phệ lên chính Vô Hận Tông, thể triệt tiêu một phần sức mạnh của nó. Ngươi cũng đấy, ai mà ngày ngày chứng kiến những chuyện dơ dáy khiến lũ ma tu Vô Hận Tông phiền muộn chứ. Ta đoán nó còn c.h.ế.t sớm hơn ngươi .】

“Ta bao giờ c.h.ế.t nhé…”

Sở Lạc đáp xong với Hoa Hoa, về mặt nước phía .

“Vậy chúng xem thử… … bà Chu đáy nước .”

Ở phía xa, ma thú vẫn đang giao chiến với các tu sĩ Vô Hận Tông, tạo điều kiện an cho bọn họ xuống nước.

Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc chia tìm kiếm đáy hồ. Một lúc , khi xuống tới nơi sâu nhất, họ thấy một tầng sương trắng mỏng.

Lớp sương như tấm lụa che tầm mắt. Nhìn qua, lờ mờ thấy bóng dáng một phụ nữ.

Mái tóc bạc của phụ nữ đang dần chuyển thành màu đen, những nếp nhăn gương mặt cũng dần biến mất. Bà nhắm mắt, tập trung tình trạng bên trong cơ thể, nhận hai và một chiếc bình đang tiến gần.

“Đừng phí sức nữa. Ngươi trấn áp mấy trăm năm, từng năm một ngày nào giành quyền kiểm soát cơ thể, chẳng lẽ còn hiểu ?” Người phụ nữ khẽ .

Đồng thời, trong cơ thể bà vang lên một giọng y hệt.

 

“Ngươi giam trong cơ thể mấy trăm năm, g.i.ế.c cũng thả , rốt cuộc ngươi gì?”

thể g.i.ế.c ngươi. Trẻ con thể cảm nhận sát khí khác. Nếu tạo sát nghiệp, lũ trẻ sẽ còn gần gũi nữa.”

“Vậy hãy thả ! Thân thể tặng ngươi!”

“Thả ngươi để báo tin cho Vô Hận Tông ? So với việc chịu chút ồn ào, thà như thế còn hơn sống trốn tránh cả đời. Ta tự phân định rõ điều đó.”

“A a a!” Linh hồn thật sự thuộc về Chu Anh một nữa nổi loạn, nhưng dù cố thế nào cũng thể giành chút quyền kiểm soát nào.

Người phụ nữ thì để ý, tiếp tục lẩm bẩm:

“Ngày mai về thôi, thể để lũ trẻ chờ sốt ruột. Mang món quà gì cho Tiểu Tinh Tinh và Nguyệt Bảo đây…”

Loading...