Nàng chằm chằm bóng đen đang áp sát, đồng tử bỗng co rút .
Trong làn nước, thể Tiểu Tinh Tinh ngừng chìm xuống, nhưng nàng như hề ý thức.
Lúc , trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất:
Ta là ai?
Ta… Rốt cuộc là ai?
“Tiểu Tinh Tinh!”
Một giọng bỗng vang lên từ phía . Bóng đen quen thuộc mắt nàng dần biến mất, đó là một gương mặt thuộc. Người đưa tay , nắm chặt lấy nàng đang rơi xuống.
Cảm giác nghẹt thở ập đến, Tiểu Tinh Tinh theo bản năng giãy giụa.
Sở Lạc khi tóm nàng liền lao thẳng lên mặt nước.
Cuối cùng khi trồi lên, Tiểu Tinh Tinh ho khan liên tục trong vòng tay Sở Lạc.
Trên mặt nước trôi nổi một mảnh thiết giáp khổng lồ do Tô Kỳ Mộc lấy . Hắn cùng Nhất Cửu cứu ba đứa trẻ còn lên.
Không ai ngờ hải thú đáy hồ Vô Đà đột ngột nổi loạn, con thuyền đang nửa chừng liền cuốn chiến trường vỡ nát ngay lập tức, bốn đứa nhỏ rơi xuống hồ.
May Sở Lạc phát hiện kịp thời, vội đuổi đến cứu.
“Khụ… khụ…” Tiểu Tinh Tinh nôn từng ngụm nước hồ, gương mặt tái nhợt ngẩng lên Sở Lạc: “Phu nhân… , Nguyệt Bảo… Nguyệt Bảo và bọn họ…”
Sở Lạc chỉ tay về phía ba đứa nhỏ .
Tô Kỳ Mộc giữ cho thiết giáp vững vàng, vận linh lực trục hết nước trong cơ thể bọn trẻ .
Nguyệt Bảo nôn ngụm nước cuối cùng, từ từ tỉnh .
“Nguyệt Bảo!”
Nghe thấy tiếng gọi, Nguyệt Bảo đầu òa : “Tiểu… Tiểu Tinh Tinh, sợ quá… hu hu—”
Sở Lạc giơ tay gỡ bỏ mặt nạ Họa Bì Quỷ mặt.
Thực , từ va chạm với của Vô Hận Tông, khi thi triển đầu Xích hoả di hình, mặt nạ tự thu hồi.
lúc ở nước, nàng gọi Tiểu Tinh Tinh nhiều , đối phương vẫn phản ứng, đôi mắt trống rỗng.
Sở Lạc mới dùng Quỷ Họa Bì để dịch dung, hy vọng nàng thể nhận .
May mắn là cuối cùng nàng cũng tỉnh .
Nàng… chỉ mới mười hai tuổi thôi.
Một luồng ánh mắt từ phía truyền đến, Sở Lạc lập tức bật dậy, trường thương xuất hiện trong tay xoay về hướng đó.
Trước mắt nàng là một con ngươi cao như núi, đục ngầu sắc vàng, như chiếc đèn lồng treo một khúc xương cong cứng rắn, đầu cắm sâu xuống đáy hồ.
Mặt hồ dậy lên từng gợn sóng liên miên bất tận, tựa như thứ vốn sâu đáy, nay trồi lên tầng nước nông.
Ánh mắt Tô Kỳ Mộc hướng xuống nước, từng bóng đen tựa xúc tu khổng lồ lướt qua lớp thiết giáp, giống hệt cảnh tượng thấy đó.
Lúc , chuyện còn là “ cảm nhận sức mạnh ma thú” nữa — bọn họ nó bao trùm.
Dưới sự áp chế tuyệt đối của “thiên địa” , cảm giác của bọn họ dần bào mòn, thậm chí… mất hết khái niệm về uy lực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-687-may-mu.html.]
Sở Lạc đối diện con ngươi khổng lồ , nuốt một ngụm nước bọt.
Con ngươi đó thu hẹp , càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một đường thẳng dọc.
Ngay tức khắc, hàng chục xúc tu đen sì từ mép thiết giáp đồng loạt vút lên, ập tới như vạn mũi giáo!
Cảnh tượng khiến hai đứa nhỏ ngây dại, tim Sở Lạc cũng như ngừng đập. Nàng siết chặt thương trong tay , tay trái dồn bộ linh lực, mạnh mẽ chấn lên chiếc bình—
Rắc! Rắc! Rắc!
Tiếng vỡ liên tiếp vang lên. lúc vô xúc tu sắp đ.â.m xuống, làn sương trắng từ chiếc bình phun , bao trùm bộ thiết giáp.
Cảm giác … Sở Lạc thấy quen.
Nàng chẳng thấy gì, thần thức cũng nhiễu loạn giống hệt như khi vây trong pháp trận đầy linh nhi hôm .
Thì , thứ từng che mắt nàng… chính là nó.
, Sở Lạc hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Quả nhiên, xúc tu đen đánh trúng bọn họ, áp lực nặng nề cũng dần tan biến, từ từ rút xa.
Làn sương trắng tan , tầm mắt Sở Lạc khôi phục liền về chiếc bình.
Vết nứt bình ngày càng lớn, phù văn phong ấn cũng tỏa sáng chói lòa, sương trắng qua khe nứt tuôn nhiều hơn.
Sương mù bốc lên, tụ thành từng tầng mây trắng bao quanh bọn họ, còn để trống một gian ở bên trong.
Sở Lạc thấy rõ thiết giáp.
Từ góc bờ của đám ma tu, chỉ thấy mặt hồ từ khi nào nổi lên một khối mây trắng, ma thú đáy liên tục đánh mạnh mây, mỗi cú đều đủ sức nghiền nát cả đám , nhưng khối mây vẫn bất động, thậm chí còn phình to.
Hoài Đồng Hòa mở to mắt, c.h.ế.t lặng sang.
“Không … …” Sắc mặt Tằng Dương u ám: “Thứ đó… lẽ nào sắp thoát ?”
Nhìn vẻ mặt Hoài Đồng Hòa, tim Tẫn Ương như nhảy ngoài.
“Cho… cho dù nó thoát , cũng gì lớn !”
Lúc , Tằng Dương lạnh lùng trừng : “Còn nữa! Nếu ngươi dùng thứ đó lập trận để đối phó Sở Lạc, nó rơi tay nàng? Ngươi xem nàng là hạng an phận ? Đồ tay nàng, trả ? Ta , tông chủ vốn nên giao cho ngươi giữ!”
“Ta cũng chỉ vì tìm Chu Anh! Nàng mất tích mấy trăm năm , thứ tìm ?”
“Tìm ? Ngươi tìm bao lâu? Đến chút tung tích cũng ! Ngược , bình phong ấn thứ phá! Tẫn Ương, nhất cầu trời đừng để thứ đó rơi tay Chu Anh mất tích , nếu … hừ!”
Tẫn Ương đang định phản bác, bỗng bắt gặp ánh mắt Hoài Đồng Hòa sang. Ánh mắt … khác ngày thường, từng tia m.á.u trong tròng mắt đều thấy rõ.
“Tông chủ…” Tẫn Ương bỗng quỳ xuống, mặt tái mét: “Tông chủ, xin tha cho thuộc hạ! Thuộc hạ nhất định sẽ lấy thứ đó, tái phong ấn nó, tông chủ…”
Nhìn bàn tay Hoài Đồng Hòa đưa tới, sắc mặt Tẫn Ương càng hoảng loạn.
“Tông chủ, xin… xin tha…”
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu . Giây phút đó, Tẫn Ương còn giữ nổi hình tượng, bật :
“Tông chủ… a… a…”
Năm ngón tay đột ngột ấn mạnh, đầu Tẫn Ương lập tức rỉ m.á.u đỏ sẫm.
Hắn chỉ kịp hét một tiếng thảm thiết, âm thanh đó yếu dần. Hai mắt lồi , kế đó, dây leo đỏ như m.á.u trồi , hất bay nhãn cầu, bò ngoài.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Từ tai, mũi, miệng… tất cả lỗ thể , đều phun thứ dây leo quỷ dị .
Mỗi phiến lá dây… đều mang gương mặt . Lúc , dây leo mọc thêm một chiếc lá mới.