Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 680 – Mua Thuốc.

Cập nhật lúc: 2025-08-11 12:20:40
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên gương mặt cô bé  hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng quỳ xuống dập đầu, nhưng Sở Lạc đưa tay ngăn .

 

“Chỉ cần thuyền chừa cho chúng hai chỗ là .”

 

Nàng liếc cô bé, đứa nhỏ năm tuổi bên cạnh, khuôn mặt còn vương đầy vệt nước mắt.

 

Cô bé dậy, đến bên em gái , dùng tay áo lau nước mắt má nàng.

 

“Nguyệt Bảo, trông thuyền cho thật , tỷ mua thuốc sẽ về.”

 

“Tiểu Tinh Tinh…” Nguyệt Bảo rụt rè liếc đám khách trọ vẫn còn quanh đó, nghẹn ngào nhỏ: “Muội… sợ lắm…”

 

“Không sợ sợ,” Tiểu Tinh Tinh ôm em một cái, sang ông chủ quán trọ: “Đại ca, …”

 

Ông chủ phất tay, : “Yên tâm, thuyền và của để đây sẽ mất , trông cho. Cứ yên tâm mà .”

 

Nói xong, ông chủ khà khà mấy tiếng, ánh mắt nhịn liếc sang phía Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc.

 

Hai rốt cuộc đáng tin , cũng rõ, chỉ thể âm thầm cầu mong họ là , vì bản cũng chẳng giúp gì.

 

Sở Lạc chần chừ bước đến một trống, vung tay gọi phi kiếm.

 

Ông chủ trọ ló đầu , thầm nghĩ vị phu nhân ma tu quả nhiên bất phàm.

 

Thấy Sở Lạc bế  Lạc An và Hựu Ninh lên , vội : “Phu nhân nếu tin , để trông giúp mấy đứa nhỏ, hai vị cứ sớm về sớm!”

 

“Lo mà xem thoại bản của ngươi , trông một đứa trẻ hãy .” Sở Lạc liếc một cái, kéo luôn cô bé tên Tiểu Tinh Tinh lên phi kiếm.

 

Ông chủ chỉ trừ, ôm lấy Nguyệt Bảo đang bên, khoát tay với đám xung quanh: “Rồi , giải tán , con thuyền nhỏ thế , các chen đông chen tây, tới giữa hồ chìm ! Chờ chuyến !”

 

Dưới sự xua đuổi của ông chủ, cũng giải tán về quán trọ. Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc mang theo ba đứa trẻ rời .

 

Trên phi kiếm, Tiểu Tinh Tinh hồi hộp sợ hãi quan sát xung quanh. Chỉ thấy cảnh vật bên lướt qua vùn vụt, nhanh đến nỗi khiến hoa mắt.

 

Sở Lạc phía , dùng màn chắn bằng ma khí ngăn cản luồng cuồng phong thể xé nát thể phàm nhân. Nàng đầu cô bé một cái.

 

“Trong nhà ai đang bệnh ?”

 

“Là bà nội .” Tiểu Tinh Tinh nuốt nước bọt, đáp.

 

“Bà nội… mấy thứ thuốc định mua như linh chi, nhân sâm, hà thủ ô… đều là thuốc kéo dài tuổi thọ. Ai với mua những thứ ?”

 

“Là Lưu đại phu, ông tới chỗ từ mười mấy năm , y thuật của ông giỏi!”

 

“Hắn rằng chỉ cần những thứ thì sẽ cứu bà nội ?”

 

Nghe , Tiểu Tinh Tinh im lặng một lúc.

 

“Ông cứ kiếm mấy vị thuốc đó tính, nên… nhất định về kịp. Nếu về kịp, họ sẽ đem bà chôn mất, sẽ gặp bà nữa…”

 

Sở Lạc về phía cô bé.

 

“Người ở Đảo Trung Tâm chắc chắn cho các ngoài mua thuốc, đúng ?”

 

Gương mặt Tiểu Tinh Tinh quả nhiên hiện lên vẻ chột .

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Là… là thừa lúc tỉnh, lén kéo thuyền, dắt ngoài.”

 

“Muội nên ngoài.” Sở Lạc cô, .

 

bà nội vẫn đứt mà,” Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu, bướng bỉnh nàng, “Rõ ràng bà còn thở, mà họ bàn chuyện chôn bà. Muội !”

 

Sở Lạc vẫn chỉ một câu . “Muội thực sự nên ngoài.”

 

Tiểu Tinh Tinh im lặng lâu.

 

“Tỷ   chịu giúp , vô cùng cảm kích. Nếu đến Đảo Trung Tâm, thuyền, chỉ cần mở lời, thế nào cũng đưa đến nơi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-680-mua-thuoc.html.]

“Đảo Trung Tâm chúng ,” Sở Lạc , về phía Lạc An và Hựu Ninh, “ đưa hai đứa nhỏ đến đó sinh sống. Trên chúng… chút tật, ở đó thể dung nạp nổi .”

 

“Có thể! Nhất định thể!” Tiểu Tinh Tinh vội vàng , sang hai đứa trẻ:

 

 

“ Tỷ tỷ yên tâm, cứ để chăm sóc bọn họ, chăm trẻ!”

 

“Ta với Nguyệt Bảo đều là bà nội nhặt về, lúc nhỏ là bà chăm . Khi lớn một chút, bà , Nguyệt Bảo là nuôi từ nhỏ đến giờ.”

 

Khi kể đến đây, mắt cô bé đầy tự hào, còn thiết nắm lấy tay Lạc An và Hựu Ninh. “Có thêm cũng cả. Các tên gì ?”

 

“Hựu Ninh.”

 

“Lạc An.”

 

“Đẹp quá, tên thật đó! Ta tên là Tiểu Tinh Tinh, bà đặt cho đó.”

 

Cô bé ríu rít trò chuyện với hai đứa nhỏ, nhưng phát hiện cả hai thêm lời nào nữa.

 

Tiểu Tinh Tinh cũng sững .

 

“Chúng khiếm khuyết.” Tô Kỳ Mộc nhàn nhạt .

 

Lúc , Tiểu Tinh Tinh mới hiểu , hóa cái gọi là khiếm khuyết… chỉ là đôi mắt.

 

Thực đến nửa ngày, cả ba tới một trấn nhỏ.

 

Sở Lạc sang Tô Kỳ Mộc: “Chàng đưa Tiểu Tinh Tinh mua thuốc , đưa hai đứa trẻ ăn sáng.”

 

Dưới vành nón, khóe môi Tô Kỳ Mộc khẽ cong: “Được.”

 

Sở Lạc mỗi tay dắt một đứa, tìm quán ăn trong trấn, thì bất chợt thấy tường dán lệnh truy nã, mà là của .

 

“Kẻ phản bội Vô Hận Tông – Chu Anh… hình như là kẻ từng gặp .”

 

Sở Lạc lột nguyên tờ truy nã còn nguyên vẹn, dắt hai đứa bé quán ăn. “Ăn .”

 

Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ liền cầm đũa lên. Đồng thời, ở bàn phía nàng, một nam tử cũng cầm đũa lên.

 

“Được , ăn no là , đừng ăn đến đau bụng.”

 

Sở Lạc phẩy tay, Hựu Ninh và Lạc An đồng loạt đặt đũa xuống. Cùng lúc, đàn ông phía nàng cũng đặt đũa xuống theo.

 

“Ông chủ, gói cho một phần đồ ăn mang , ừm… mấy món bảng thực đơn đều gói hết nhé.”

 

Khi đồ ăn gói xong, Sở Lạc  dắt hai đứa bé rời khỏi quán. Không lâu khi họ rời , trong quán bước ba .

 

“Ây da, Nhất Cửu, bảo ngươi ở đây chờ, ăn luôn ?” Tẫn Ương tiến tới.

 

“Nhất Cửu là đứa trẻ ngoan.” Tông chủ Vô Hận Tông, Hoài Đồng Hòa mỉm hiền lành: “Ăn no ? Nếu thì gọi thêm vài món nữa.”

 

“Chưa.” Nhất Cửu đáp.

 

“Vậy xem,” Hoài Đồng Hòa xuống đối diện , “Vừa ngươi thấy ai, gì?”

 

“Một nữ nhân, dẫn theo hai đứa nhỏ. Nàng , mấy món bảng thực đơn đều gói .”

 

“Nữ nhân? Trẻ con?” Sắc mặt Tằng Dương trở nên nghiêm túc.

 

Tẫn Ương lập tức hỏi: “Hai đứa nhỏ đó là mù ?”

 

“Phải.”

 

“Ồ… ngờ tìm nhanh như .”

 

Hoài Đồng Hòa vung tay, Tẫn Ương và Tằng Dương lập tức rời khỏi quán. Hắn :

 

“Ông chủ, món nào bảng thực đơn cũng một phần nữa , nhanh tay lên. Đứa trẻ ngoan của chúng còn ăn no .”

 

Loading...