Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 68: Bóng lưng người cha

Cập nhật lúc: 2025-04-04 20:08:43
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giết dê.

Giết dê!

Chân tay con dê đã bị trói chặt trên tấm ván gỗ, nó đã vùng vẫy đến kiệt sức, chỉ còn những tiếng rên rỉ yếu ớt, nước mắt vẫn chảy không ngừng từ đôi mắt trong veo ấy.

Lão Vương hắt một bát nước lạnh lên con d.a.o mổ, rồi cẩn thận mài d.a.o lên đá mài.

“Con dê này yếu rồi, lão Vương mau g.i.ế.c đi!”

“Lão Vương đâu rồi?”

“Đi mài d.a.o rồi, d.a.o sắc thì g.i.ế.c cũng nhanh, chúng ta còn sớm được ăn một miếng nữa chứ, ha ha ha!”

“Lão Vương, d.a.o mài xong chưa đấy!”

Chẳng bao lâu sau, lão Vương xách d.a.o đứng dậy: “Mài xong rồi!”

【Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ẩn giới hạn thời gian – Cứu tất cả dân làng mất tích.】

【Giới hạn: mười giây.】

Ngay khoảnh khắc đó, Sở Lạc bật dậy khỏi ghế như bị lò xo đẩy lên.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

【Mười.】

Cái nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống này là sao? Ở đây có dân làng mất tích nào đâu, chỉ có người làng đang ăn ở quán vằn thắn, và một con dê thôi mà…

【Chín.】

Dê?

【Tám.】

Sở Lạc lập tức lao thẳng tới phía trước: “Khoan đã, đừng g.i.ế.c dê!”

Một chưởng linh khí tản ra, đẩy lùi đám đông đang vây quanh.

【Bảy.】

Lão Vương bị Sở Lạc bất ngờ lao tới dọa cho giật mình, con d.a.o trên tay rơi “keng” xuống đất.

“Đ… đạo trưởng, người làm gì vậy?”

【Sáu.】

“Ông còn bao nhiêu con dê, ta mua hết!”

【Năm.】

“Cô mua dê của ta làm gì? Dê nhà ta để nấu canh đấy, không bán!”

【Bốn.】

Sở Lạc nhíu mày, giơ tay tát một cái lên mặt lão Vương: “Bán không?”

Lão Vương sững người ôm má, ngay sau đó lại bị thêm một bạt tai nữa.

【Ba.】

“Bán không?”

“Bán không!”

“Rốt cuộc có bán không!”

【Hai.】

“Xem chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước của ta đây!”

“Bán bán bán! Ta bán! Đạo trưởng đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta bán, toàn bộ dê bán hết cho cô!”

【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giới hạn thời gian, cứu được ba mươi dân làng mất tích, nhận thưởng 300 điểm khí vận.】

【Thiên phú linh căn đã tăng lên cấp 10, nhận được ba cơ hội tẩy luyện.】

【Giá trị khí vận hiện tại: -8589.】

Hiện trường rối như tơ vò.

Hồ Ly há miệng ngạc nhiên bước lại gần, kéo tay Sở Lạc – người vẫn đang tung chiêu “Phật Sơn Vô Ảnh Cước”.

“Sở Lạc, mau dừng lại, cô làm sao vậy?”

Sau khi bị kéo ra, tinh thần của Sở Lạc có chút kiệt quệ.

Mười giây.

Đùa ta à!

“Hồ Ly,” Sở Lạc hơi ngẩn ngơ nhìn cậu, vội lấy ra một mảnh vải bông từ túi trữ vật, túm lấy tay áo cậu, “Mau ngửi thử xem, mùi lông dê trên miếng vải này có giống mùi con dê kia không?”

Hồ Ly hơi ngờ vực cầm lấy mảnh vải, rồi quay đầu nhìn về con dê đang bị trói trên tấm ván.

Lập tức ngây người – con dê đó đang nhìn về phía họ, nước mắt vẫn lăn dài nơi khóe mắt, nhưng trong ánh mắt đã không còn tuyệt vọng, mà là niềm vui và sự biết ơn khi được cứu sống.

Sắc mặt Hồ Ly cũng lập tức thay đổi.

Cậu tiến lên, lần lượt ngửi mùi trên thân dê rồi đến miếng vải Sở Lạc đưa ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-68-bong-lung-nguoi-cha.html.]

“Mùi giống nhau.”

Hồ Ly quay đầu nhìn Sở Lạc.

Sở Lạc nhíu chặt mày, ánh mắt chăm chăm nhìn vào con dê kia.

Ai mà ngờ được, bên dưới lớp da dê kia… lại là dân làng mất tích chứ.

“Giải tán đi, giải tán đi hết!”

Sở Lạc hô lớn với mọi người xung quanh, rồi lại quay sang nhìn lão Vương.

“Bây giờ dẫn chúng ta về nhà ông, dắt dê ra.”

Lão Vương đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng bàn tay còn nắm chiếc răng vừa bị đánh rơi, dính máu. Đối diện ánh mắt của Sở Lạc, ông không dám cãi gì, chỉ quay sang dặn con trai:

“Dọn sạp đi, hôm nay nghỉ bán.”

Nói xong, ông lặng lẽ quay người, lững thững bước về nhà.

Con trai ông rơm rớm nước mắt.

Bóng lưng người cha… bỗng nhiên trông già đi rất nhiều.

Sau khi cởi trói cho con dê, nó không bỏ chạy cũng không kêu la, chỉ lặng lẽ đi sát theo sau Sở Lạc, như thể chỉ khi đi bên nàng mới là an toàn.

Hồ Ly thấy vậy thì lặng lẽ đi theo sau con dê, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hai người theo lão Vương về nhà, giải cứu được hai mươi chín dân làng bị biến thành dê.

Lại giải cứu được hai mươi chín dân làng bị biến thành dê.

“Này, đạo trưởng, ta đem nhiều dê như vậy bán cho các người rồi, vậy bạc…”

Lão Vương cố nhịn cơn đau trên người, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Bạc hả,” Sở Lạc sờ sờ người mình, “trên người ta không mang đủ bạc, hay là thế này, ông theo bọn ta về Lăng Vân Quán lấy nhé.”

“Hả?” Trên mặt lão Vương hiện lên vài phần khó xử, do dự hồi lâu mới nói: “Thôi… thôi vậy, đám dê này ta không cần nữa, coi như tặng cho các người!”

“Vậy sao được,” Hồ Ly đã bước lên, không biết từ đâu lôi ra một sợi dây, trực tiếp trói tay lão Vương ra sau, miệng thì vẫn nói chuyện rất lễ độ: “Dân chúng nhiệt tình như vậy, nhưng Lăng Vân Quán bọn ta cũng có nguyên tắc mà.”

Sở Lạc cũng nghiêm túc gật đầu.

“Đúng thế, bọn ta không lấy của dân một kim một chỉ!”

Lão Vương sắp khóc đến nơi.

“Các vị đạo trưởng, ta nói thật với các vị vậy… thật ra ta cũng không biết lũ dê đó từ đâu ra, ngủ một giấc tỉnh dậy thì thấy chúng tự xuất hiện trong sân nhà ta rồi, ta cũng hết cách… dê ngày càng nhiều, sân cũng sắp không chứa nổi nữa, ta mới nghĩ đến chuyện ra mở quán bán thịt dê, kiếm thêm đồng nào hay đồng nấy…”

Sau khi lời vừa dứt, ánh mắt Hồ Ly híp lại.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông không nghĩ đến việc báo cho đạo trưởng Lăng Vân Quán, lại còn nghiễm nhiên cho rằng lũ dê trong sân là của mình sao?”

“Ta, ta…”

Lão Vương bỗng quỳ sụp trước hai người.

“Ta bán mì vằn thắn bao nhiêu năm nay, ngày nào trời chưa sáng cũng đã ra quán, tất bật cả ngày, đến tối người ta được nghỉ ngơi ta cũng không dám nghỉ, chỉ mong kiếm thêm chút tiền, cho con trai ta đi học, ta ta ta… ta bị lòng tham che mắt rồi! Là ta sai, thấy trong sân có nhiều dê như vậy, ta liền nghĩ… bán hết đám dê này, tiền học cho con trai ta là đủ, ta cũng có thể nghỉ ngơi vài năm…”

“Đạo trưởng, hai vị đạo trưởng, ta cầu xin các vị đừng bắt ta lên LăngVân Quán… nếu có người thấy ta bị dẫn lên đó, dân làng nhất định sẽ dị nghị, ta còn sợ con ta ở học đường bị bắt nạt…”

Sở Lạc nói thẳng: “Bọn ta nhất định phải đưa ông lên Lăng Vân Quán, vì chuyện này rất hệ trọng, sau khi điều tra rõ ràng ông sẽ hiểu, nhưng ông cứ yên tâm, ta sẽ để lại một lời nhắn cho con trai ông, để nó biết ông đã đi đâu.”

Làm xong mọi việc, Sở Lạc đi đầu dẫn đường, đàn dê theo sát sau lưng nàng, Hồ Ly thì cầm dây trói lão Vương, đi cuối đoàn, cứ thế hướng về Lăng Vân Quán.

Ánh trăng trong vắt.

Trên cổng vòm của thôn Quế Hoa, ba tu sĩ của Thượng Vi Tông đang ngồi thành hàng.

Một người cầm chiếc gương nhỏ, soi cái mặt bầm dập của mình.

“Xong rồi xong rồi, thế này còn mặt mũi nào về tông môn gặp muội muội của ta, tu sĩ kiếm tu của Lăng Vân Quán ra tay cũng ác thật!”

“Ê? Đằng kia chẳng phải hai tiểu tu sĩ của Lăn Vân Quán mới về làng sao, nửa đêm không đi điều tra vụ án mà lại ra ngoài… chăn dê?”

“Sao phía sau còn trói một người?”

“Đó chẳng phải là lão Vương đầu ở quán mì vằn thắn sao, hai người kia bắt ông ta làm gì vậy?”

“Ngươi quen ông ta à?”

“Lúc điều tra vụ án ta phụ trách khu nhà ông ta, haiz, nhà ông ta nuôi dê ngày nào cũng kêu, nghe đến phát bực.”

“Các ngươi nói xem, hai tiểu tu sĩ của Lăng Vân Quán nửa đêm bắt lão Vương cùng lũ dê, có khi nào có liên quan đến vụ mất tích không?”

“Dù sao hai người họ cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, hay là chúng ta cướp…”

“Được rồi,” hai người kia đang bàn tính thì bị Liễu Tự Diêu ngắt lời, “của ai là của người đó, điều tra không ra vụ án là do bọn ta kém cỏi, đừng nghĩ mấy trò tà đạo, làm gì hại người, chỉ khiến đạo tâm của chính mình bị rối loạn thôi.”

Vừa nói, hắn vừa sờ cái má bị Triệu Anh Huyền đ.ấ.m lúc ban ngày, đau đến nỗi hít mạnh một hơi.

“Hề hề,” hai vị sư đệ kia cũng cười gượng quay đầu lại, “Liễu sư huynh, ý bọn ta là, bọn ta có thể vẽ lại đám dê kia, tháng sau cho lên nguyệt san, rồi trao cho họ cái bằng khen…”

“Trao thưởng chứ, làm việc tốt phải để lại danh tiếng, sở thích của Thượng Vi Tông chúng ta chẳng phải chính là giúp người hoàn thành điều tốt đẹp sao…”

Lời sư đệ này vừa nói ra đúng ngay tâm ý, quả nhiên đã chuyển được sự chú ý của Liễu Tự Diêu, hắn lập tức lấy bút và sổ tay mang theo bên người ra.

“Vẽ một bức tranh ghi lại thì được, chứ đăng báo thì việc thả dê nửa đêm cũng chẳng có gì hay để nói.”

Loading...