Bóng đen nước một nữa lướt qua, dần tan màn đêm. Thiếu nữ quỳ thuyền chờ đợi hồi lâu, thấy động tĩnh gì nữa mới vội vàng tiếp tục chèo.
Chợt cơ thể nàng khẽ run lên.
Nàng bỗng nhớ đến cái bóng lướt qua bên mặt hồ… quen mắt đến thế?
Sáng hôm , khi trời hửng sáng, trong khách điếm bắt đầu ồn ào náo động.
“Có thuyền tới !”
“Thuyền tới đấy!”
“Suỵt, nhỏ giọng chút, chỉ một chiếc thuyền nhỏ, đừng để khác thấy…”
“Mau, mau thu dọn đồ đạc, chúng xuống đó , kẻo lát nữa kịp lên thuyền.”
“Sao kỳ , khi đều là chiều tối mới thuyền đến, hôm nay tới từ sáng sớm?”
Từng gian phòng, khách trọ đều cố gắng hạ thấp giọng, nhưng mấy lời thoát khỏi tai của những tu sĩ.
Sở Lạc thấy lập tức mở mắt, dậy bước đến bên cửa sổ, phóng mắt ngoài.
Trên bến, một chiếc thuyền gỗ cũ kỹ buộc chặt cột đá. Khách trọ chen lấn xô đẩy lên thuyền. Dưới đất, một bé gái năm sáu tuổi đang sợ hãi nấc, còn cô bé lớn hơn, mười hai, mười ba tuổi đẩy ngã xuống thì lập tức bò dậy, lao đến kéo tay những đang tranh thuyền.
“Đây là thuyền của chúng cháu! Là thuyền của bọn cháu, các cướp!”
Ánh mắt Sở Lạc dừng thiếu nữ , thần sắc liền đổi.
Tiếng chuông bạc bên hông khẽ rung lên, trong gian phòng khác, Tô Kỳ Mộc cũng chú ý đến tình hình bên ngoài.
“Này! Các gì thế hả!”
Chưởng quầy của khách điếm vội vàng chạy . Hắn là một ma tu, tuy đến Trúc Cơ, nhưng sức lực vẫn hơn xa thường. Hắn lao tới, từng tên khách trọ yên vị thuyền xách từng đứa như xách gà con ném ngược lên bến.
“Làm cái gì thế hả? Có còn thể thống gì !”
Chưởng quầy lúc nổi giận, ánh mắt dữ dằn khiến khách trọ im bặt, ai dám nhúc nhích, càng dám lên tiếng.
“Thuyền là ai chèo tới đây?!” Hắn quát lớn.
Cô bé mười hai tuổi hù dọa run rẩy, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, kéo đứa em gái còn đang nức nở dậy, lớn tiếng đáp: “Là cháu! Là cháu chèo tới, đây là thuyền của bọn cháu!”
Chưởng quầy hai đứa nhỏ, quả nhiên là lạ mặt, giống như đang dối. thần sắc vẫn phần ngỡ ngàng.
“Hai đứa con gái chèo thuyền tới đây thật ?”
Thiếu nữ gật đầu thật mạnh. Chưởng quầy càng thêm khó xử, mặt mũi nhăn nhó.
“Các ngươi chèo bao lâu ?”
“Một ngày một đêm.”
“Một ngày một đêm?!” Hắn sững thấp giọng hỏi: “Các ngươi chèo thuyền ban đêm, gặp chuyện quái dị gì ?”
Vừa xong, các khách trọ xung quanh cũng xì xào bàn tán, bắt đầu sinh lòng lo ngại, dám lên thuyền.
Thế nhưng thiếu nữ lắc đầu: “Không gặp.”
Nói nàng liền quỳ sụp xuống, đôi mắt đỏ hoe chưởng quầy đầy cầu khẩn:
“Đại ca, là , thuyền của bọn để ở đây còn . Đến lúc đó cần chở bao nhiêu cũng , nhưng giờ việc gấp, mua thuốc, thuyền bây giờ thể để khác cướp mất …”
“Muội sẽ để ở trông thuyền, nhưng sợ em gái còn nhỏ giữ nổi. Lỡ mua xong thuốc mà thuyền lấy mất thì bây giờ. Đại ca, cầu giúp bọn trông giùm một hai ngày, đội ơn , … xin …”
Nói đoạn, nàng định cúi đầu lạy. Chưởng quầy vội cúi xuống ngăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-679-cuop-thuyen.html.]
“Ây da, ngươi gì thế, cho ngươi , ở chỗ cái kiểu cướp thuyền đó ! Muốn tới đảo trung tâm sống mà cướp thuyền của từ đảo trung tâm , dù tới cũng dân trong đó trói ném xuống hồ mồi cho cá!”
“Ta ăn buôn bán, cũng thể để xảy mấy chuyện .”
Lời là hướng về khách trọ, nhưng ánh mắt vẫn đặt cô bé.
“Có điều, , ngươi đang gì đấy? Nơi cách thành trấn gần nhất cũng năm sáu ngày đường, một lớn xuất phát từ đây còn mất gần một tuần mới tới nơi mua thuốc , huống hồ ngươi chỉ là đứa trẻ…”
“Phụ mẫu ngươi ? Sao để hai đứa nhỏ chèo thuyền một sang đây? Nguy hiểm mà họ ?!”
Thiếu nữ lau nước mắt, ánh mắt kiên định.
“Phụ mẫu bệnh , bệnh chỉ sợ gắng lâu… Năm sáu ngày cũng … Đại ca, cầu giúp một tay, chỉ cần thể nhanh chóng mua thuốc, kịp đưa về cho phụ mẫu, … về cũng . Muội thể ở công, … bán cũng …”
Trong khách điếm, Sở Lạc vẫn bên cửa sổ dõi mắt theo việc bên ngoài.
[ Con bé , năm đó cũng bằng tuổi ngươi đấy.]
“Phải .” Sở Lạc khẽ đáp, thu ánh về, đầu đứa bé gái vẫn đang giường.
“Lạc An, dậy thôi.”
Vừa dứt lời, bên liền động tĩnh. Lạc An dậy, ngoan ngoãn mang giày mặc áo.
Trên bến, chưởng quầy khổ, giọng khó xử.
“Chuyện … ngươi cầu mua thuốc, thì cũng mất bốn ngày mới về . Ta còn trông khách điếm , lỡ trộm thì…”
Nghe , nước mắt thiếu nữ cuối cùng cũng trào .
Chưởng quầy càng thêm khó nghĩ. Đột nhiên nhớ điều gì.
“ mà hôm qua khách điếm một bản lĩnh lắm mới đến, hình như là một nhà bốn , định sang đảo trung tâm đấy. Nếu ngươi cầu họ, …”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ơ, thấy vị phu nhân …”
Hắn đảo mắt quanh, đột nhiên đầu cửa khách điếm — Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đang dắt theo hai đứa trẻ bước .
“Kìa kìa! Chính là hai vị !”
Mắt chưởng quầy sáng rỡ, lập tức chỉ tay về phía họ.
Tất cả ánh mắt đều dồn về hướng đó.
Thiếu nữ cũng theo, trong lòng vẫn mang đôi phần sợ sệt, nhưng chưởng quầy tươi đon đả đón tiếp.
“Hai vị, công tử, phu nhân, nếu gấp gáp gì, chẳng thể giúp hai đứa nhỏ một tay ?”
Đến gần bến, Sở Lạc dừng , ánh mắt cô bé mười hai tuổi.
“Ngươi mua thuốc gì?”
“Nhân sâm, linh chi, với hà thủ ô!” cô bé vội đáp.
Sở Lạc im lặng trong chốc lát, khẽ nhướn mày: “Ngươi… mang đủ tiền ?”
Cô bé luống cuống định lấy bạc từ túi vải cho nàng xem, nhưng nhớ lời dặn của hàng xóm — ngoài để lộ của cải. Tay đưa lên dừng .
Cô Sở Lạc, chỉ nhẹ gật đầu: “Mang đủ .”
Thần thức của Sở Lạc sớm quét qua túi vải bên hông cô bé, bên trong chỉ mấy miếng bạc vụn, mua những loại linh dược quý giá thì đủ.
nàng cũng gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, :“Ta đưa mua thuốc, một ngày là thể về.”