Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 678: Chèo Thuyền
Cập nhật lúc: 2025-08-11 12:19:24
Lượt xem: 109
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô kỳ Mộc do dự một lúc, mới đáp: “Thê tử của .”
“Thê… thê tử .” Ma tu chưởng quầy thu một chút tâm tư, vẫn hề hề : “Thê tử ngươi là ma tu, thể lên hòn đảo trung tâm .”
Sở Lạc thể sử dụng ma khí của giao long, nên thường lưu một luồng ma khí bên ngoài thể, để các ma tu khác trông thấy cũng đến gây chuyện.
Còn Tô Kỳ Mộc thì đội nón trúc che mặt, thu liễm bộ khí tức, như một phàm.
Những đến nơi đều mong đến Hồ Vô Đà sinh sống, đa đều là những kẻ trốn khỏi các lĩnh vực khác . để ma tu đến thì vẫn là chuyện hiếm thấy.
Lúc , Sở Lạc cũng bước đến, hỏi chưởng quầy: “Chúng tìm quanh hồ Vô Đà nhiều ngày, vẫn thấy bến đò thuyền nào. Không mới đến đảo trung tâm?”
“Vậy thì đợi thôi.” Chưởng quầy đáp liếc vóc dáng Sở Lạc.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Phải đợi đến khi bên đảo trung tâm thiếu đồ dùng sinh hoạt, còn cách nào khác thì mới cử chèo thuyền sang đón khách. Đến khi , các tự thương lượng với chèo thuyền, đưa cho họ chút lợi lộc. Nếu họ hài lòng, tự nhiên sẽ cho các lên thuyền.”
“Dĩ nhiên, phu nhân nếu pháp thuật thu vật, trong tay sẵn thuyền, tự chèo sang đảo trung tâm cũng . Thuận tiện chở thêm mấy khách trọ ở khách điếm . Có chờ ở đây mấy tháng , tiền trọ một ngày một lượng bạc, trả nổi nữa, với cũng là rắc rối.”
Dưới vành nón trúc, Tô Kỳ Mộc chau mày, nữa chắn tầm mắt của chưởng quầy, trong giọng mang chút mất kiên nhẫn.
“Phải đợi bao lâu?”
“Chuyện đó thì . Có khi vài tháng mới một chuyến, khi một ngày đến ba bốn thuyền cũng . Ai cũng trong hồ Vô Đà yêu thú thể chọc . Yêu thú ăn phàm, nhưng nếu nổi hứng sóng gió, lật thuyền c.h.ế.t đuối thì cũng từng xảy .”
“Hơn nữa, các trong khách điếm đang bao nhiêu , đều là kẻ gom góp cả đời mới đủ tiền, sang đảo trung tâm định cư. Nếu đưa giá đủ để thuyền phu hài lòng, họ mất, các cũng chỉ thể tiếp tục ở đây mà thôi.”
Thấy Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đều trầm mặc, chưởng quầy : “Hai vị còn gì hỏi ? Không thì lên lầu chọn phòng nghỉ ngơi , dậy tiễn .”
Nói , cuộn trở về ghế thoại bản.
Sở Lạc dẫn theo ba khác lên lầu, tiếng động xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt.
Trước đó, quanh hồ Vô Đà vắng như bóng , mà khách điếm thấy ít . Đều là phàm nhân, đến một , cũng mang theo cả gia đình.
Sống lâu ở đây, họ quen lẫn . Nơi đây hoang vu, chẳng giải trí gì, nên thường tụ tập tán gẫu, cửa phòng cũng đóng.
Trên hành lang còn vài đứa trẻ đang đuổi ầm ĩ.
“Ha ha, bắt … Aiyô!”
Sở Lạc nắm tay Lạc An dọc hành lang tìm phòng trống, đột nhiên một bé trai chừng bốn tuổi từ phòng bên lao , đ.â.m sầm Lạc An.
Lạc An va , nghiêng ngả ngã về , may mà Sở Lạc kịp đỡ lấy. Thằng bé thì phịch xuống đất.
nó cũng quậy, chỉ tò mò Lạc An sang Sở Lạc.
“Sao ?” Từ trong phòng vang lên giọng của một phụ nhân.
“Nương ơi, ở đây một đứa nhỏ mù!” Thằng bé đầu về phía Tô Kỳ Mộc đang dắt theo Hựu Ninh. “Có đến hai đứa lận!”
Trong phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mẫu thằng bé vội vàng chạy , tát một cái lên đầu con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-678-cheo-thuyen.html.]
“Con chuyện kiểu gì thế hả! Nương dạy con thế nào !”
Mắng con xong, ánh mắt bà về phía bốn , cũng chú ý đến dải vải đen che mắt của Hựu Ninh và Lạc An.
“Thật xin , trẻ con hiểu chuyện, lỡ lời, mong các vị đừng để bụng. Hai đứa nhỏ thật ngoan ngoãn đáng yêu, như thằng con nhà , suốt ngày chỉ gây chuyện…”
Phụ nhân tính tình hòa nhã, Sở Lạc trò chuyện vài câu cáo từ, đường trở về vẫn ngừng quan sát tình trạng của Lạc An và Hựu Ninh. Nhìn thấy hai đứa vẫn giữ gương mặt vô cảm như , nàng chỉ thể thở dài một tiếng bất lực.
“Ngươi đang nghĩ gì ?” Tô Kỳ Mộc khẽ hỏi bên tai.
“Ngươi xem, nếu chúng đưa bọn nhỏ tới đảo trung tâm, liệu chúng thể sống yên ?”
“Không ai . hiện giờ, đó là lựa chọn nhất .”
Để bọn trẻ theo hai bọn họ thì quá nguy hiểm. Giao cho các đạo tu phiêu bạt trong Ma giới thì càng thể an tâm. Gửi gắm tay phàm chỉ sợ cũng khó thoát khỏi móng vuốt bóc lột của ma tu.
Dù ở trong lãnh thổ của Thần Mộng Tông thì cũng chẳng yên bao lâu. Nếu Thần Mộng Tông loạn lên, chỉ e những thế lực thuộc phe Doãn Phách sẽ nghĩ đến chuyện lấy thường dân vật hy sinh.
“Huống chi, vẫn thấy đảo trung tama chút bất thường.” Sở Lạc mở lời, giọng mang theo mối nghi ngờ.
Tô Kỳ Mộc tuy cũng đồng tình, nhưng hiện tại thực tế bày mắt.
“Chúng thể đảo trung tâm.”
“Chính vì thế mới càng khiến lo lắng hơn…”
Đêm , mặt hồ Vô Đà.
Bốn phía tối đen như mực, chỉ ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, miễn cưỡng chỉ đường cho chiếc thuyền gỗ nhỏ cũ nát đang chầm chậm trôi dạt.
Trên thuyền, chỉ hai bé gái.
Đứa nhỏ hơn tầm năm, sáu tuổi, tựa ván gỗ mà ngủ . Đứa lớn hơn trông chừng mười hai, mười ba tuổi, vẫn đang gắng gượng chèo thuyền, ngừng nghỉ.
Mồ hôi túa đầy mặt, áo vải đơn sơ sớm ướt đẫm. Dù , gương mặt thiếu nữ vẫn là vẻ gấp gáp khẩn trương. Cho dù mệt mỏi đến rã rời, nàng vẫn chịu dừng .
chỉ với sức một đứa trẻ, con thuyền thể nhanh ? Huống chi trời tối.
Đối với dân sống đảo trung tâm, việc chèo thuyền vượt hồ là chuyện nguy hiểm, huống hồ là chèo ban đêm.
Thông thường, sẽ mấy đại hán lực lưỡng phiên chèo, tranh thủ khi mặt trời lặn cập bờ, đó trọ ở khách điếm, luân phiên canh giữ thuyền, nghỉ ngơi một lượt.
Đợi đến hừng đông, họ sẽ đón khách mang theo nhu yếu phẩm, trở đảo trung tâm.
Chưa từng ai thấy hai đứa bé gái tuổi còn nhỏ như , chèo thuyền vượt hồ ban đêm. Các nàng khởi hành từ khi trời sáng, đến tận bây giờ trời tối mịt mà vẫn đến bờ.
Thiếu nữ mười hai mười ba tuổi chiếc thuyền cũ kỹ, xung quanh là nước đen sâu hun hút. Dưới đáy hồ, thỉnh thoảng thứ gì đó như bóng đen lướt qua, khiến lòng bất an.
Tương truyền, mặt nước hồ Vô Đà những ma thú vô cùng đáng sợ.
Nàng bé khẽ nuốt nước bọt đầy sợ hãi, tạm ngưng chèo, lấy hũ rượu chuẩn sẵn thuyền. Gắng sức mở nắp hũ, rót rượu xuống mặt hồ, đó quỳ xuống.
“Chư vị đại tiên xin phù hộ, xin cho chúng con qua hồ bình an… chư vị đại tiên xin phù hộ…”