Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 677 – Phát Tác
Cập nhật lúc: 2025-08-11 12:18:45
Lượt xem: 114
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai đứa trẻ sớm quên mất tên thật của . Hỏi về chuyện liên quan đến Vô Hận Tông, chúng cũng đều câm như hến hé răng nửa lời.
Tô Kỳ Mộc từng kiểm tra kỹ thể cả hai, nhưng phát hiện dấu hiệu rõ ràng nào của cấm chế phù chú mà Vô Hận Tông thể để .
Hắn bèn đặt tên cho chúng là Hữu Ninh và Lạc An, gửi gắm một nguyện vọng giản dị: mong chúng từ nay thể sống trong an lành, yên .
Dĩ nhiên, giỏi chuyện đặt tên, chẳng qua thấy hai cái tên Đại Hổ và Tiểu Hổ mà Sở Lạc đặt quá tùy tiện, đành động não một phen để nghĩ hai cái tên phần tao nhã hơn.
Sở Lạc thì cảm thấy, tên của Tô Kỳ Mộc đặt tuy thật, nhưng khiến nàng đau đầu nhất là con Hoa Hoa – từ lúc hai cái tên mới liền nháo loạn lên, sống c.h.ế.t đòi Tô Kỳ Mộc cũng đặt tên cho nó.
Chẳng lẽ... Hoa Hoa ?
Lúc , Lạc An lặng lẽ ăn cơm, Sở Lạc chợt mở miệng:
“Lạc An , nếu đánh mắng con, bắt nạt con, con sẽ gì?”
“Cứ để họ đánh mắng.”
Nàng trầm mặc một lát, hỏi: “Vậy trong lòng con, điều gì ?”
Lạc An suy nghĩ lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Sở Lạc bất lực. Những ngày gần đây, nàng từng thấy nụ nào mặt hai đứa trẻ . Tựa như linh hồn của chúng xóa sạch, chỉ còn xác trống rỗng.
Ngay lúc , Sở Lạc cảm nhận chiếc bình bên hông khẽ rung lên, như thứ gì đó bên trong đang trở nên xao động, thậm chí gần như mất kiểm soát.
Nàng lập tức giơ tay áp chưởng lên bình, trấn áp .
Một giọng khô khốc, lạnh lẽo từ trong tâm trí vang lên:
“Vô dụng thôi… vô dụng… Ngươi thể cứu chúng… cũng thể cho chúng một cuộc sống như thường…” Vật trong bình chợt lên tiếng.
“Vậy ngươi xem, mới thể cứu bọn chúng?” Sở Lạc bất lực hỏi.
“Chỉ một cách – g.i.ế.c sạch Vô Hận Tông, tiêu diệt bộ đám bẩn thỉu trong đó. Chỉ khi bọn chúng tuyệt diệt mới còn ai bắt những đứa trẻ đáng thương nữa.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Điều Sở Lạc thể phủ nhận. Đám của Vô Hận Tông vì cần thứ ma vật tà ác gọi là Nho Cực Lạc, hại bao nhiêu trẻ con vô tội. Nếu giải quyết tận gốc, thì đúng là chỉ thể diệt tông. …
“Tổ tông ơi… ngươi cảm thấy lợi hại đến mức nào, là cho rằng đám của Vô Hận Tông ngu ngốc lắm ? Giờ giỏi nhất là phóng hỏa đốt thành thôi, ngươi bảo diệt tông? Khác nào bắt tự tìm đường chết…”
“Ngươi?” Giọng trong bình mang theo vẻ nghi hoặc. “Không , ngươi… … là … chính sẽ tự , tự tay g.i.ế.c sạch bộ đám dơ bẩn trong Vô Hận Tông!”
Lời dứt, chiếc bình lập tức rung lên dữ dội, như thể sinh vật bên trong đang điên cuồng va đập xông ngoài.
“Tại ! Ta ! Mau thả !”
Sức phản kháng bên trong càng lúc càng mạnh, phù chú và đạo văn dán quanh bình đồng loạt phát sáng, dốc lực trấn áp, để nó phá vỡ phong ấn.
Bất ngờ, Lạc An buông đôi đũa trong tay xuống, lặng lẽ dậy.
“Mẫu …?” Nàng khẽ gọi một tiếng, khiến Sở Lạc bất giác đầu .
tiếng gọi đó, là hướng về phía chiếc bình.
Sau khi gọi một tiếng, Lạc An yên lặng trở , thêm lời nào. Còn vật trong bình vẫn ngừng giãy giụa, cho đến tận khuya mới dần yên tĩnh – dù , nó vẫn thể phá phong ấn bên ngoài.
—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-677-phat-tac.html.]
Giữa đêm đen, một lão ma đầu tóc bạc phơ, để râu dê, tay cầm một đạo phù màu vàng bằng máu. Lão dùng nước vẽ chú, chỉ chốc lát , phù tự bốc cháy thành tro, đám tro bay theo gió về phương Nam.
“Tông chủ, tìm phương vị của bọn chúng !”
Lời dứt, lưng lão liền ba bước tới.
Người trẻ nhất mặt cảm xúc, bên cạnh là một kẻ vận y phục hoa lệ – chính là tông chủ Vô Hận Tông, Hoài Đồng Hòa.
Người còn , ai khác ngoài Tẫn Ương – kẻ mấy hôm từng giao thủ với Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc.
“Tằng Trưởng lão quả nhiên tay nhanh thật.” Tẫn Ương khẩy, “Chỉ là mấy hôm nay chúng tìm mãi chút tin tức nào, hôm nay đột nhiên xác định vị trí?”
Lão ma tóc bạc hừ lạnh, trừng mắt : “Nếu ngươi đem thứ quan trọng như giao cho thuộc hạ đối phó Sở Lạc, thì cũng đến mức để mất! Giờ còn khiến tông chủ tự đến đây, hừ!”
Hai khẩu khí căng thẳng, sặc mùi thuốc súng. Hoài Đồng Hòa vẫn giữ nụ ôn hòa như gió xuân.
“Trên chiếc bình đó cấm chú do Tằng trưởng lão tự tay bố trí. Nếu kích phát, tất nhiên lão sẽ cách xác định phương vị. Trầm lặng suốt bao ngày, ngờ hôm nay nó bắt đầu d.a.o động… Cũng , thì sớm tìm về , tiện tay... g.i.ế.c luôn cả Sở Lạc.”
“Tông chủ! Tẫn Ương mất vật quan trọng như , thể chỉ lo tìm mà xong chuyện. Xin ngài nhất định xử phạt nghiêm khắc!” Tằng Dương lạnh mặt .
“Ôi chao, tông chủ, ngài mắng . Là sơ suất mất vật đó, lòng cũng khổ sở lắm , chẳng nhẹ nhõm hơn Tằng trưởng lão bao nhiêu . Xét thấy từng lập ít công lao cho tông môn, xin tông chủ rộng lòng tha thứ , đừng Tằng trưởng lão .”
Tẫn Ương , liếc mắt thiếu niên mặt lạnh bên cạnh Hoài Đồng Hòa.
“Nhất Cửu cũng thấy mà ? Nhất Cửu, mau ‘miễn phạt’ .”
“Miễn phạt.” Giọng vô cảm vang lên từ thiếu niên bên cạnh tông chủ.
“Ngươi đúng là vô liêm sỉ!” Tằng Dương càng tức giận, trừng mắt Tẫn Ương.
“Được ,” Hoài Đồng Hòa mở miệng ngăn , “Đã xác định phương vị thì đừng lãng phí thời gian nữa. Ngoài , để phòng ngừa biến, bắt Chu Anh cũng tăng thêm – nhất định thể để hai việc đó… nối với .”
—
Ba ngày , bên bờ hồ Vô Đà.
Nơi quanh hồ mấy dặm một bóng , chỉ một khách điếm cũ kỹ.
Chủ điếm là một tán tu ma tu còn ở Luyện Khí kỳ, thuộc bất kỳ tông phái nào. Mở khách điếm nơi hoang vắng cũng chỉ để sống qua ngày – dù nơi đây chiến sự, các đại phái cũng chẳng buồn quản đến.
Khi Sở Lạc và ba khác bước , ma tu đang ghế tựa thoại bản, thấy tiếng động liền liếc mắt cửa.
“Hôm nay lão tử nấu cơm, ăn thì tự bếp mà , nhưng tiền thì vẫn trả. Không bạc thì đưa thứ khác cũng . Trọ là một lượng bạc một ngày, tính theo phòng. Không bạc… đưa cái khác cũng .”
Hắn tuôn một hết câu, định ngả tiếp, nhưng chợt bật dậy, ánh mắt dừng thẳng Sở Lạc.
“Ồ? Có mỹ nhân?”
Khóe môi Sở Lạc khẽ co giật.
Tên từng thấy nữ nhân ? Nàng bảo Quỷ Họa Bì biến một gương mặt tầm thường phần xí mà, mà vẫn gọi là mỹ nhân?
“Hai phòng.” Tô Kỳ Mộc tiến lên phía , chắn tầm mắt gã, đặt bạc lên bàn.
Gã ma tu còn cố vươn cổ, lách để Sở Lạc, nhưng chắn nữa, đành hề hề, thu bạc về.
“Đây là ngươi ?” Gã hỏi vu vơ, xem vẫn từ bỏ hy vọng.