Sau khi Sở Lạc phủi sạch bùn đất liền trở . Chỉ thấy Tô Kỳ Mộc đang hai đứa trẻ một nam một nữ, tháo trận kỳ xuống, nhúng nước nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn mặt chúng.
“Vì tìm đến cái chết?” Hắn khẽ hỏi.
Tiểu cô nương mở miệng đáp lời, tiểu thiếu niên cũng trầm mặc hồi lâu mới lạnh nhạt : “Mệnh lệnh.”
“Ai truyền lệnh?” Động tác trong tay Tô Kỳ Mộc dừng , nhưng đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Không quen.”
“Không quen mà cũng theo?” Hắn nhíu mày, giọng nghiêm : “Dù bảo các ngươi c.h.ế.t cũng theo ?”
“Ừ.”
Nghe , Tô Kỳ Mộc trầm mặc thật lâu.
“Từ giờ trở , quên hết những lời bọn chúng từng . Việc duy nhất các ngươi cần nhớ, chính là— sống cho thật .”
Hắn xong, chẳng nhận chút hồi đáp nào từ hai đứa trẻ.
Sở Lạc bước tới, lấy hai mảnh lụa sạch, nhẹ nhàng bịt đôi mắt mất ánh sáng của hai đứa bé.
Tô Kỳ Mộc cũng cúi đầu, tấm trận kỳ dính bẩn trong tay mà thất thần.
Cảm thấy khí tức bất , Sở Lạc sang :
“Chúng nghỉ ngơi hai ngày, tuy chỉ còn hai đứa, nhưng vẫn đưa chúng đến hồ Vô Đà. Tô Kỳ Mộc…”
“Nghĩ thoáng lên một chút, ngươi .”
Nghe , ánh mắt khẽ d.a.o động: “Nếu là ngươi thì…”
“Nếu là , e rằng còn phát hiện chân tướng của bọn linh nhi một mồi lửa đốt sạch . Cũng may ngươi, mới mang thêm tội sát sinh.”
Sở Lạc xuống bên cạnh, chống cằm , “Về mặt , quả thật bằng ngươi.”
Tô Kỳ Mộc nhịn liếc nàng một cái.
Năm đó, khi bọn họ cùng nhập đạo, trong danh sách những thiên tài nổi bật nhất Đông Vực đạo giới, hề tên Sở Lạc.
Trong ba : Thời Yến, Sở Yên Nhiên và Tô Kỳ Mộc, chỉ từng để tâm đến tiểu cô nương thể sai khiến Lăng Vân chưởng môn—Sở Lạc.
Lúc , mới đột phá Nguyên Thần, còn nàng thì đánh giá là "một đẩy là ngã", khiến ấn tượng ban đầu của Tô Kỳ Mộc về nàng là mấy.
Về , sông Xuân Mộc mà , là nàng gánh vác. Hắc Xà Quỷ Cảnh tiến , cũng là nàng vượt qua.
Việc nguy hiểm, là nàng . Tô Kỳ Mộc nghĩ, lẽ cảm thấy may mắn. vì cớ gì trong lòng phục?
Có lẽ là vì—nàng chỉ dũng khí đối mặt hiểm nguy, mà còn thể xử lý vẹn việc.
Sư tôn Hạc Dương Tử luôn thúc giục khổ tu, dù tiến bộ nhanh đến , cuối cùng vẫn bằng… bằng sự tự do tự tại của nàng.
Kẻ đáng ngưỡng mộ— là nàng.
Không ngờ Sở Lạc ngang nhiên chạy đến mặt khoe khoang, vượt xa khỏi phạm vi lý giải của .
Thế nhưng, dây thần kinh luôn căng chặt trong lòng Tô Kỳ Mộc, vì đôi ba lời của nàng, lặng lẽ buông lỏng.
Ngay từ đầu, trong lòng , đánh giá về Sở Lạc vẫn luôn cao hơn Thời Yến và Sở Yên Nhiên. Bấy nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn là dám xông pha thiên địa.
Mà … cứ mãi giam nơi Thất Trận Tông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-676-ta-dau-bung.html.]
Hắn đuổi kịp bóng hình , thậm chí còn cảm thấy bản càng lúc càng kém xa nàng.
Thế nhưng lúc ...
“Này , ngươi sẽ thật sự cảm thấy ngươi bằng chứ?” Sở Lạc dáng vẻ thất thần của , đột nhiên lên tiếng.
Tô Kỳ Mộc giật hồi thần: “Ta…”
“Ngươi…”
“Ta…”
Sở Lạc nhướng mày, vẻ mặt hiếm khi ấp úng của .
Tô Kỳ Mộc như quả bóng xì : “Ta… đau bụng.”
Sở Lạc thoáng nhớ đến chuyện hai đứa trẻ là “do” sinh , liền vội : “Quên mất là ngươi còn thương thế. Ngươi mau điều tức , bọn nhỏ giao cho trông.”
“Ngươi hai vận dụng ma khí, cũng nên sớm trục xuất nó khỏi cơ thể. Ta sẽ bố trí trận pháp, cách biệt nơi đây với ngoại giới. Hai ngày , sẽ ai quấy nhiễu.” Tô Kỳ Mộc thêm.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc gật đầu. Để phòng hờ hai đứa trẻ hành vi cực đoan khi bọn họ nhập định, nàng dứt khoát trói cả hai .
Trước chỉ từng kể, nay tận mắt chứng kiến bộ dạng mất hồn nhiên của những đứa trẻ , lòng Sở Lạc vẫn khỏi xót xa.
Nói đến trận chiến với tên ma tu nuôi rắn cũng khiến nàng thương nhẹ!
Dù trận pháp Tô Kỳ Mộc bày thể duy trì hai ngày, nhưng cả hai mới chỉ điều tức một ngày một đêm liền rời , bởi chiếc bình vẫn ở họ, ma tu Vô Hận Tông thể bất cứ lúc nào.
Trước những kẻ đuổi g.i.ế.c Sở Lạc chỉ tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, ngay cả khi Giao Long lười biếng cũng đủ đối phó. hiện tại, vẻ như họ đụng nghịch lân của Vô Hận Tông. Nếu đến cả Tông chủ của Vô Hận Tông cũng tay thì cũng chẳng gì lạ.
Thời gian , Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đều ngụy trang cẩn thận, hành sự cũng thu liễm hơn nhiều.
Song, một nam một nữ dẫn theo hai hài đồng như , trong Ma giới vẫn dễ chú ý.
Khi qua một phường thị, Tô Kỳ Mộc gỡ xuống một tấm lệnh truy nã của Sở Lạc, thì trông thấy phía còn dán chồng lên một bức hoạ cũ kỹ rách nát.
Vốn chẳng gì đặc biệt, nhưng trong mắt rõ ràng hiện hai chữ “Vô Hận”.
“Sao ?” Sở Lạc thấy yên bất động, liền đưa hai đứa trẻ gần.
“Tấm lệnh truy nã , e rằng dán từ lâu,” Tô Kỳ Mộc gương mặt mơ hồ họa tượng, trầm giọng , “Lúc mới tới Ma giới cũng từng thấy bản mới của lệnh truy nã . Người của Vô Hận Tông, bắt nữ tử tranh.”
“Ban đầu còn tưởng gì, giờ ngẫm , lâu như mà họ vẫn bắt nàng.”
Nghe , Sở Lạc cũng tò mò ghé xem.
“Không ngờ còn khó bắt hơn cả .”
Nghe nàng thế, Tô Kỳ Mộc nhịn bật .
“Đã gần đến hồ Vô Đà , về những chuyện liên quan đến Vô Hận Tông, chúng nên lưu tâm nhiều hơn.”
Tạm thời thuê trọ một khách điếm, mấy ngày nay, cả Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đều rời hai đứa trẻ nửa bước, e chỉ sơ sẩy một chút là xảy chuyện.
Lúc ngủ, tiểu thiếu niên ở cùng Tô Kỳ Mộc, còn tiểu cô nương thì ngủ cạnh Sở Lạc.
Tuy rằng mấy ngày qua bọn trẻ còn biểu hiện tự sát, nhưng trong lòng Sở Lạc vẫn nhiều điều yên.
Tiểu nhị đưa cơm lên, tiểu cô nương chỉ yên bàn, nhúc nhích, như thể đói c.h.ế.t cũng chẳng .
“Ăn .”
Sở Lạc nhắc một câu, nàng mới chậm rãi cầm đũa, bắt đầu ăn.
Nhìn dáng vẻ , trong mắt Sở Lạc tràn đầy ưu tư. Bọn trẻ … thật sự thể sống tiếp một cách bình thường ?
Mắt mù, lấy một chút bản lĩnh phòng , khác bảo gì là nấy—sống thế, liệu khác gì một quân cờ?