Tâm thần ma tu khẽ chấn động, nhưng nhanh liền nghiến răng cố chống đỡ.
Bất quá chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, dẫu để nàng đánh lén thành công thì !
Tuy trong lòng nghĩ , nhưng thể dám xem thường nữ tử từng ma giới long trời lở đất cách đây năm năm. Hắn thu hồi một phần ma khí từ xà thủ, hình nhanh chóng lui .
Chớp mắt , hình Sở Lạc ngưng tụ mặt, mũi thương sắc bén cháy rực nghiệp hỏa chút do dự mà bổ xuống c.h.é.m đứt một tay xà thủ.
“Grào—” Giao long hưng phấn nuốt trọn đoạn cánh tay chém.
Ma khí ở vết c.h.é.m nghiệp hỏa đánh bật , cùng lúc đó, một cánh tay mới dị dạng mọc lên, tức khắc đánh về phía Sở Lạc đang lao đến.
Lúc , sắc mặt ma tu mới biến hóa.
Thấy Sở Lạc hóa thành nghiệp hỏa vọt tới, ngưng tụ ma khí trong lòng bàn tay thành một tấm chắn hình bán cầu.
Nghiệp hỏa dữ dội đánh lên hộ thuẫn cách nào xuyên thủng, theo hình dạng hộ thuẫn trượt về phía .
Sở Lạc nữa hiện giữa biển lửa, ma tu tu vi cao hơn một bậc giờ đang giao long dây dưa.
Dù bên chiếm ưu thế về lượng, nhưng đối phương tuyệt tầm thường, vài phần bản lĩnh thật sự. Lúc giao long cầm chân, nhưng nàng vẫn thể chắc rằng còn hậu chiêu nào dùng.
lúc , chuông vàng bên hông khẽ rung, báo hiệu chủ nhân chiếc chuông còn ở gần đây.
Thấy thế, Sở Lạc mỉm hạ , lòng bàn tay đặt xuống đất, hỏa linh lực tản bốn phía.
Giao long nhận lệnh, cắn răng kéo chặt lấy ma tu. Vừa mới ăn thịt rắn, nó đánh càng hăng. Đồng thời, trận văn hệ hoả cũng dần hiện lên từ lòng đất.
“Trận Hồng Diệp—”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Kiếm trận Vũ Tông—”
Ngay khi Sở Lạc thành đại trận, một thanh âm nam nhân từ xa vọng , đồng thời cùng nàng hô lên một chữ:
“Khởi!”
Chớp mắt, phong vân biến sắc, chữ vàng hóa thành lao ngục tách chiến trường khỏi bên ngoài, vô kiếm quang hiện lên trong kiếm trận, kiếm khí cuốn lấy những con bướm đỏ rực, tựa như lăng trì thiêu sống kẻ trong trận.
Dẫu ma tu từng trải thế gian, giờ phút cũng thu hết ma khí bảo hộ quanh .
Thân thể trong trận lảo đảo vững, kiếm quang từ bốn phương tám hướng thể xem thường, chớp mắt phá thủng một tầng hộ thuẫn. Bên cạnh còn giao long như dời sông lấp biển cuồng loạn tấn công.
Nếu tiếp tục giằng co, tất sẽ lâm hiểm địa. Trận phá xong, chừng còn sát chiêu tiếp theo. Huống chi, vết thương do nghiệp hỏa gây cánh tay cần trị liệu ngay, nếu chỉ e thể mọc xà thủ.
Giữa trận, cố gắng giữ vững hộ thuẫn, ánh mắt chằm chằm chiếc bình bên hông Sở Lạc.
Lần coi như bỏ qua, cùng lắm về trách phạt. bọn chúng sắp đối mặt với sự truy sát của bộ Vô Hận Tông.
Nghĩ đoạn, bóp nát một đạo huyết phù trong tay. Chớp mắt, huyết vụ đầy trời bùng nổ, ma tu biến mất giữa hai đại trận.
Sở Lạc chằm chằm đám huyết vụ giữa trận, ảnh Tô Kỳ Mộc cũng hiện cạnh nàng.
“Chạy .”
“Ừ.” Tô Kỳ Mộc lặng lẽ nàng.
“Này,” Sở Lạc gõ nhẹ lên chiếc bình bên hông, “Người Vô Hận Tông vì liều mạng đoạt ngươi về?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-675-cuu-khong-duoc.html.]
“Bởi vì... bọn họ sợ .”
Vật trong bình chỉ đáp một câu trầm mặc. Sở Lạc thu hồi giao long, cùng Tô Kỳ Mộc về.
Nói thật, để một nhóm hài đồng mất tuổi thơ, thấy ánh sáng bỏ trong rừng, nàng lo sẽ xảy chuyện.
Khi họ về gần khu vực lúc , từ xa dùng thần thức quét qua, nhưng hề phát hiện khí tức sống.
Sắc mặt Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đồng loạt trầm xuống, vội vã chạy đến. cảnh tượng mắt khiến khó tin mắt .
Không một bóng đất, chỉ thấy những thể bé nhỏ treo cành cây, dùng chính thắt lưng của dây treo cổ. Trên cây còn hằn dấu vết bọn trẻ gắng gượng leo lên.
Nơi còn khí tức nào. Tất cả bọn trẻ đều đồng loạt chọn tự kết liễu. Treo lơ lửng giữa trung, sắc mặt biến đổi.
Đồng tử Tô Kỳ Mộc co rút mạnh, ngơ ngác khung cảnh mắt.
Chỉ một khắc để mắt, những đứa trẻ ... Vì vẫn cứu nổi chúng?
Ký ức cũ từng đoạn chợt ùa về, mắt Tô Kỳ Mộc như phủ một màn huyết sắc.
Bên cạnh, động tác của Sở Lạc cực nhanh. Nàng vung tay áo, mấy chục cây đoản đao bay cắt đứt dây lưng treo cây, dùng linh lực nhẹ nhàng đỡ lấy từng thể bé nhỏ, lao đến kiểm tra.
Tô Kỳ Mộc vẫn bất động như tượng, cho đến khi Sở Lạc hét lên, mới kéo thoát khỏi hồi ức ma mị.
“Còn hai đứa sống! Tô Kỳ Mộc! Tô Kỳ Mộc!”
Tô Kỳ Mộc bừng tỉnh, bước về phía nàng, bước chân loạng choạng, vết thương cũ lành cũng tái phát khiến nhịn mà ho dữ dội.
“Hai đứa hình như là...” Sở Lạc ôm một bé gái trong lòng, cúi đầu quan sát khuôn mặt nó.
Thấy Tô Kỳ Mộc mặt, nàng ngẩng đầu :
“Hai đứa trẻ , chính là linh nhi từng ăn m.á.u thịt của Ngươi. Có vẻ vì m.á.u ngươi, nên thể trạng của chúng hơn những đứa khác một chút.”
Nghe , Tô Kỳ Mộc cũng ngơ ngác nàng.
Sở Lạc trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Ít nhất... vẫn còn giữ hai mạng sống.”
Dứt lời, nàng đưa bé gái đang hôn mê trong tay nhét lòng Tô Kỳ Mộc.
“Ngươi trông chừng bọn chúng, siêu độ cho những đứa còn . Tiện thể... đào một cái huyệt, an táng các hài nhi .”
Tô Kỳ Mộc mím môi, lặng lẽ đưa mắt dõi theo bóng lưng nàng.
Trời sớm sập tối. Đợi đến khi Sở Lạc xong việc, nàng xuống bên mộ, cúi đầu đôi tay dính đầy bùn đất, trong mắt lộ một tia mờ mịt.
“Đôi tay ... nhớ nổi từng chôn bao nhiêu nữa. Cũng ... ai sẽ chôn .”
【Chuyện khi chết, bản mãi mãi thể , vì khi c.h.ế.t ... thì cũng chẳng còn gì để quan tâm.】
“Vậy thì... bọn trẻ cũng , là chôn cất cho chúng, đắp cho chúng một nấm mồ.”
【Trời đất . Cứ xem như tích chút âm đức cho . Ngươi g.i.ế.c bao nhiêu , sát khí quá nặng, phi thăng tất gặp hung hiểm. Giờ hành thiện một chút, may thể hóa giải phần nào.】
“Có lý... ừm, hiếm khi ngươi lý.”
【Phì! Ta xưa nay vẫn luôn lý lẽ cả đấy chứ.】