Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 67: Mùi canh dê nóng hổi thơm lừng.

Cập nhật lúc: 2025-04-04 20:07:08
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Dù trước đây yêu dương kia chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng giờ cũng không thể không cẩn trọng hơn rồi. Tiết sư đệ, chi bằng hai chúng ta lên núi một chuyến, đưa yêu dương kia về thẩm vấn.” Triệu Anh Huyên chậm rãi nói, “Hồ sư đệ, Sở sư muội, hai người ở lại thôn Quế Hoa, thu hồi hết đám vải bông khả nghi trong các hộ dân đi, tránh lại có người mất tích.”

“Được.”

“Vâng.”

Mọi người không ai phản đối. Đợi Triệu sư huynh và Tiết sư huynh rời đi, Sở Lạc và Hồ Ly cũng lập tức hành động.

Hai người đi từng nhà hỏi thăm, thu hồi vải bông. Đến khi mỗi người hoàn tất một nửa – đông và tây làng – thì cùng nhau gặp lại tại điểm hẹn.

Trời dần sẩm tối.

“Hôm qua lại mất tích thêm vài người, ai cũng mặc áo làm từ loại vải bông này.” Sở Lạc vừa nói vừa lấy một miếng vải ra, lật đi lật lại xem xét. “Nhưng ta không cảm nhận được chút yêu khí hay khí tức lạ nào từ nó cả.”

“Đưa ta xem.”

Hồ Ly nhận lấy mảnh vải nhỏ từ tay nàng, đưa lên mũi ngửi một lúc.

“Trong vải có trộn lẫn lông dê.”

“Cái đó mà huynh cũng ngửi ra được á?!” Sở Lạc tròn xoe mắt ngạc nhiên. “Mũi huynh là mũi chó hả?”

“Mũi muội mới là mũi chó ấy!”

Hồ Ly nhét lại miếng vải vào tay nàng, mũi bỗng giật giật hai cái.

“Muội có ngửi thấy không, mùi canh dê ấy!”

Sở Lạc cũng khịt khịt mũi theo: “Không ngửi thấy... nhưng muội đói rồi.”

“Đi,” Hồ Ly nháy mắt với nàng, “đi uống canh dê!”

Nói xong, Hồ Ly liền dẫn nàng chạy về một hướng.

Đó là quán vằn thắn cũ trong làng, sắp vào đông nên vừa tung ra món mới là canh dê. Hôm nay là ngày đầu tiên bán thử, không ngờ lại đông khách đến vậy.

“Hôm nay ninh nồi canh này những tám canh giờ đấy! Hai người đến ăn đúng là có phúc! Ở đây không chỉ có canh dê nóng hổi, còn có vằn thắn dê, mì dê, thơm lừng luôn!”

“Lão Vương này, sao hôm nay tự nhiên bán thịt dê thế? Không phải bình thường ông toàn bán thịt heo à?”

“Haha,” đối mặt câu hỏi của khách, lão Vương chỉ cười không đáp, vẫn cao giọng rao: “Hôm nay có canh dê ngon đây, trời vào đông rồi, ai cũng nên làm bát canh dê cho ấm người nha!”

Hồ Ly hít sâu một hơi, sau đó nhận xét: “Nước dùng thơm thật, nhưng vị thịt dê thì không đậm lắm, chắc không cho nhiều thịt.”

“Dùng cái mũi của huynh để tìm đồ ăn đúng là quá dễ dàng.” Sở Lạc ôm bụng đói, bước lên trước. “Muội ăn hai tô lớn.”

Hồ Ly cũng định theo sau, nhưng sờ túi trữ vật xong bỗng kêu: “Hỏng rồi, vàng bạc lúc nãy dùng hết để thu hồi vải rồi.”

Phía trước, bóng dáng Sở Lạc ngẩng cao đầu, dáng vẻ hào sảng vô cùng.

“Không sao, Tỷ mời, ty tỷ đây là người có tiền.”

Vàng bạc nơi trần thế chẳng là gì với tu sĩ, thế nên Sở Lạc tiêu xài chẳng chút cảm giác tội lỗi.

Hồ Ly nhìn bóng dáng bé nhỏ trước mặt – thậm chí chưa cao tới n.g.ự.c mình – không nhịn được bật cười: “Thật à? Hóa ra Lạc tỷ hào phóng thế!”

“Dĩ nhiên rồi, chữ ‘lạc lạc đại phương’ là có điển cố hẳn hoi đó.”

Sở Lạc đã ngồi xuống bàn gỗ, ngẩng đầu gọi to: “Lão Vương, hai tô canh dê!”

“Có ngay!” Lão Vương tò mò nhìn về phía này một cái, còn tưởng có người quen gọi mình.

Hồ Ly ngồi xuống đối diện Sở Lạc.

Quán vằn thắn nhỏ hôm nay khách đông nghịt, hai người tìm được chỗ ngồi đã là rất may mắn rồi.

Con trai của lão Vương đang bận rộn đến mức gần như không xuể.

Bất chợt, cậu ta dùng chiếc tạp dề trên người lau tay rồi bước đến bên lão Vương, nói: “Cha, thịt dê bán hết rồi, không nấu canh dê được nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-67-mui-canh-de-nong-hoi-thom-lung.html.]

“Vậy thì dắt thêm một con dê ra g.i.ế.c tại chỗ đi, hiếm khi hôm nay đông khách như vậy.” Lão Vương hí hửng, còn không quên quay đầu rao to với khách: “Thịt dê mới mổ, tươi lắm đây!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ôi chà, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, được thưởng thức thịt dê tươi đấy nhé!”

“Ta nói này lão Vương, lát nữa g.i.ế.c dê rồi, xẻ cho ta hai cân mang về nhé!”

“Lão Vương mới vừa dựng sạp đã đông khách thế này, lát nữa chỉ bán canh dê e là còn không đủ, còn xẻ hai cân cho anh à?”

“Thế thì sao, bán canh dê cũng kiếm tiền, bán thịt dê cho ta cũng kiếm tiền mà…”

Bên kia bắt đầu tranh luận ầm ĩ, lão Vương vội nói: “Ôi dào, có gì to tát đâu, chẳng phải chỉ là mấy con dê béo thôi à, nhà ta còn đầy. Lát nữa g.i.ế.c xong con này, ai muốn mua ta sẽ xẻ thịt cho, nếu không đủ nấu canh thì dắt thêm con nữa ra mổ! Toàn thịt dê mới mổ luôn nhé!”

“Ta hỏi thật, lão Vương ông có thật là nuôi nhiều dê vậy không? Mấy hôm nay ta có thấy ông ra ngoài mua dê đâu?”

Lão Vương cười hề hề, tuy định né tránh vấn đề này nhưng không chịu nổi khách quá tò mò nên cũng nói thẳng: “Cái này thì các ông đừng hỏi nữa, bí quyết buôn bán mà ta nói hết thì cái sạp này còn dựng nổi nữa không?”

Không khí ở quán vằn thắn cứ thế mà rôm rả tiếp diễn. Chẳng bao lâu sau, con trai lão Vương đã dắt dê tới.

“Cha, dắt dê tới rồi!”

“Be-e—”

“Be-e—”

Một loạt tiếng dê kêu thê lương vang lên.

“Đói quá rồi, lại còn phải chờ mổ dê, không biết tới chừng nào mới được ăn đây.”

Sở Lạc lẩm bẩm, nghe tiếng dê kêu liền vô thức nhìn sang.

Trên đường, con trai lão Vương gần như dùng hết sức để kéo con dê, nhưng con dê dường như biết được số phận sắp tới, không ngừng kêu gào, toàn lực chống cự.

“Ồ, con dê này khỏe ghê!”

“Haha, dê mà khỏe vậy chắc thịt dai lắm ha!”

“Ta thích ăn thịt hầm nhừ, lão Vương, phần của ta nhớ hầm kỹ vào nhé!”

“Được thôi!” Lão Vương cười đáp, rồi chạy qua giúp con mình cùng dắt dê đi. “Nào nào, kéo ra phía sau mổ thôi.”

Trong quán còn có vài phụ nữ và trẻ con không muốn chứng kiến cảnh g.i.ế.c dê, nên lão Vương đề nghị đưa dê ra phía sau quán, chỗ có vật che chắn, để họ khỏi thấy cảnh đó.

“Ồi, hai người kéo còn không nổi con dê này, nào nào, mọi người cùng giúp một tay đi!”

Một vài khách nam đứng dậy, xắn tay áo chuẩn bị giúp kéo dê.

“Be-e—”

“Be-e—”

Tiếng kêu của con dê tràn đầy phẫn nộ và sợ hãi.

Sở Lạc và Hồ Ly đứng nhìn, bất giác ngẩn người.

Ngày càng có nhiều người đàn ông tham gia giúp sức. Qua khe hở giữa đám đông, Sở Lạc thấy con dê lúc trước còn vùng vẫy kháng cự đã bị ghì chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.

“Be-e—”

Bụng nó phập phồng dữ dội theo từng nhịp thở gấp.

Trong mắt con dê, nước mắt tuyệt vọng tuôn rơi.

Ban đêm, khắp nơi là những tiếng bàn tán xôn xao.

“Trời ơi, con dê này khóc kìa!”

“Thật sự chảy nước mắt rồi, con dê này có linh tính, biết mình sắp bị giết.”

“Không ổn rồi, ta nghe người xưa nói, dê mà khóc thì không thể g.i.ế.c nữa.”

“Thôi đi, không g.i.ế.c dê thì biết lấy gì cho bao nhiêu người ăn?”

Loading...