Thuật sưu hồn vốn dĩ tổn hại nhất định đối với tu sĩ, huống chi là phàm nhân. Phàm nhân thần hồn mỏng manh, qua một sưu hồn tất sẽ tan diệt.
Tô Kỳ Mộc thể đồng thời vận dụng nguyên thần chi lực của bản , bảo hộ hồn phách đối phương tổn thương. Chỉ là loại khống chế tinh vi tiêu hao cực lớn tinh thần lực của .
Song hiện tại, thể do dự, trong lòng chỉ còn sự khao khát mãnh liệt rõ rốt cuộc năm đó xảy chuyện gì.
Từng đoạn ký ức đời của lão nhân hiện lên mắt , cuối cùng dừng ở thời điểm hơn ba mươi năm về .
Hôm , trời mưa bụi lất phất, màn sương mờ ảo phủ kín bầu gian…
Trong cửa tiệm mặt nạ vắng lặng, một vị đạo tu y phục bất phàm bước .
Tô Kỳ Mộc chỉ thoáng nhận đó chính là sư tôn của Hạc Dương Tử.
“Khách quan, chọn mặt nạ ? Ngài loại nào?”
Lúc , chưởng quầy cũng chính là lão nhân tóc bạc ngày nay, nhận khí chất bất phàm Hạc Dương Tử khác hẳn với phàm nhân, liền vội vàng bước lên niềm nở tiếp đón.
“Ta đặt một chiếc mặt nạ.” Ánh mắt Hạc Dương Tử quét qua một hàng mặt nạ trưng bày trong tiệm, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như , chẳng chút đổi.
“Cần đo đạc một chút, khách quan còn thêm yêu cầu gì khác ?”
“Không cho , mà là…”
Lời còn dứt, ngoài cửa vang lên một giọng khàn khàn xen lẫn trào phúng:
“Là cho ?”
Chưởng quầy vội đầu , liền thấy ở khung cửa từ khi nào xuất hiện một đạo sĩ tiều tụy, tai trái cụt mất, mắt cũng mù lòa.
Lão mặc đạo bào rách rưới mua đại ở đó, chân đôi giày cỏ, tóc tai rối bời, duy chỉ con mắt trái lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tinh quang mang theo tính toán, khiến chưởng quầy bất giác sởn gai ốc.
Hạc Dương Tử hề đầu, chỉ thở dài bất đắc dĩ:
“Dọc đường , với dáng vẻ của ngươi, dọa bao , rước lấy bao nhiêu phiền phức. Không che giấu bằng mặt nạ, ngươi còn gây thêm rắc rối nữa ?”
“Không , bởi vì giờ chúng đến Vân Lai .” Tả Hoằng Thận ung dung bước tiệm, tiện tay nhấc vài chiếc mặt nạ lên ngắm nghía.
Ánh mắt Hạc Dương Tử khẽ lay động: “Đây chính là nơi ngươi đưa tới?”
“Không sai.” Tả Hoằng Thận nhạt, “Ta đoán chắc ngươi sẽ thích món đại lễ dành tặng. Loại mặt nạ vô dụng , mua gì cho phí.”
Hạc Dương Tử vẫn kiên quyết: “Cần thiết. Ngươi thể cứ lấy diện mạo mà gặp .”
“Có gì . Ngươi xem, chưởng quầy cũng gương mặt dọa .”
Ánh mắt Tả Hoằng Thận chợt lia về phía chưởng quầy. Hai chân lão run lẩy bẩy, song vẫn gắng gượng giữ nụ gượng gạo mặt.
Động tác nhỏ , sớm lọt mắt cả hai .
Tả Hoằng Thận còn cố tình : “Chưởng quầy hình như sợ nhỉ? Ta thấy chỗ cũng , là…”
“Đủ .” Hạc Dương Tử lập tức cắt ngang, xoay sang chưởng quầy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-663.html.]
“Đo đạc , tùy tiện một chiếc vặn là . Chỗ mắt cần, mù thì cũng cần lộ .”
“Làm hai chiếc.” Tả Hoằng Thận giơ tay hiệu.
Chưởng quầy vội vàng gật đầu đáp ứng.
Làm mặt nạ cần vài ngày. Tuy Hạc Dương Tử chỉ “tùy tiện”, nhưng chưởng quầy nào dám qua loa, hết đến khác mài giũa, đến cả tiểu đồ theo ông nhiều năm cũng oán thán quá mức phiền toái.
Mấy ngày , chưởng quầy đều vùi trong phòng chế tác, tin tức bên ngoài nhờ học trò mang về.
“Sư phụ, sư phụ! Họ dạo gần đây trong thành Vân Lai xuất hiện nhiều đại nhân vật, thậm chí triều đình cũng tới, còn ít tu sĩ cường đại nữa!”
“Tiểu công tử nhà họ Tô sắp bái nhập Lăng Vân Tông tu hành, ai là thiên tài hiếm thấy. Tô gia tất nhiên mở tiệc tiễn đưa. Đám quyền quý kết , nào ai chịu bỏ lỡ cơ hội!”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nghe đến đây, tay chưởng quầy thoáng dừng , ánh mắt lóe lên tia khác lạ.
“Tu sĩ cường đại… đến bao nhiêu ?”
Ông lập tức nhớ tới hai kẻ ghé tiệm mấy hôm .
“Nghe là nhiều ạ!”
“Nghe ?”
Học trò gật đầu chắc nịch:
“Con tận mắt thấy. Người kể thôi. Hình như bọn họ thành biến mất, hề lộ diện.”
“Ngươi bịa chứ?” Chưởng quầy thoáng hoài nghi.
Nếu thật đến tham gia tiệc, xuất hiện?
“Không, ! Con thề! Chính tai con thấy!”
Chưởng quầy buông mặt nạ trong tay xuống, cửa về phía con phố náo nhiệt.
Vân Lai xưa nay vốn phồn hoa, nay đường thêm bao nhân vật xa hoa từng thấy, cảnh tượng vẫn an hòa như cũ.
Ông khẽ thở một , tiếp tục việc.
Đến ngày giao hàng, hai xuất hiện.
lúc ông nghĩ bọn họ sẽ đến nữa, bàn bỗng hiện một tờ giấy trắng, bên ghi địa điểm, dặn ông mang hai chiếc mặt nạ đến.
Chưởng quầy đoán hai kẻ hôm chính là tu sĩ, nào dám chậm trễ, liền lập tức mang theo mặt nạ đến nơi hẹn.
Đó là một viện lạc sâu trong con hẻm nhỏ hẹp, chẳng mấy ai để ý. Trời tối, từng bước trong lòng ông nặng trĩu bất an.
Đến cửa, mới thấy một chút ánh sáng le lói, ông nhẹ nhõm hơn phần nào, định gõ cửa thì cánh cổng mặt bỗng từ từ tự mở .
Cảnh tượng hiện ngay đó, suýt chút nữa khiến tim ông nhảy khỏi lồng ngực. Đến tận bây giờ, cả đời ông cũng chẳng thể nào quên…