"Đạo quán của Lăng Vân Tông? Có vẻ hơi xa, ta không để ý đến bên đó."
"Công pháp của Liễu sư huynh tinh thuần hơn chúng ta, nếu Lăng Vân Quán thực sự có bí mật, ta đề nghị lúc nào rảnh rỗi thì đi dò xét một phen."
"Đồng ý, tháng sau có chủ đề hot rồi đây."
Liễu Tự Diêu suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Chuyện này tạm gác lại, quan trọng nhất bây giờ là tìm ra dân làng mất tích. Chỉ cần giành được lòng tin và sự ủng hộ của họ, chúng ta có thể biến Lăng Vân Quán thành Thượng Vi Quán, chuyện này còn quan trọng hơn chủ đề hot nhiều. Giờ hãy chia ra điều tra, giữ liên lạc với nhau."
Vừa mới ra lệnh, chuẩn bị để mọi người tản ra hành động, thì thấy một sư đệ mặt đỏ bừng, mũi không ngừng phun máu.
"Phương sư đệ, chuyện gì thế?" Liễu Tự Diêu lập tức cảnh giác, "Địch tập kích sao?"
Phương sư đệ càng đỏ mặt hơn: "Hướng tây nam, nhà thứ tư... ta nghe thấy có người đang vụng trộm, rất... rất mãnh liệt..."
"Hửm?"
"Để ta nghe thử."
"Thật đấy, đúng là rất mãnh liệt!"
Liễu Tự Diêu nhìn đám sư đệ của mình lần lượt không tự chủ mà đi về hướng tây nam, gân xanh trên trán giật giật: "Các ngươi làm việc nghiêm túc một chút đi!"
"Đúng đúng, làm việc quan trọng hơn! Liễu sư huynh, ta xin phép đi thám thính hướng tây nam!"
"Liễu sư huynh, ta thấy hắn còn nhỏ, việc quan trọng này nên để ta đi thì hơn!"
"Nói về tuổi tác, ta là lớn nhất, Liễu sư huynh..."
"Ngừng! Ngừng hết lại!" Liễu Tự Diêu nghiêm mặt, "Các ngươi đừng tranh nữa, để ta đi!"
Dứt lời, hắn nghĩa chính ngôn từ bước về phía tây nam.
Trong Lăng Vân Quán.
"Haizz," Sở Lạc ngồi bệt xuống bồ đoàn, than thở: "Xui xẻo thật mà!"
Nhưng cô nhanh chóng gạt chuyện đó qua một bên, giơ tay lên, trong lòng bàn tay bỗng hiện ra một chiếc lá phong đỏ rực.
"Hỏa linh khí của ta, quả nhiên là do luyện Phong Hỏa mà có sao?"
"Trong một tháng ở Khởi Vân Lâm, ta đã tu luyện Phong Hỏa đến tầng thứ sáu mà sư tổ ghi lại. Bảo sao đây là sát chiêu, quả nhiên càng về sau sát ý càng nặng, càng lúc càng khó khống chế."
"Lần đầu tiên đã truyền cho ta một công pháp mãnh liệt như vậy, rốt cuộc sư tổ có dụng ý gì đây..."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đột nhiên, ánh sáng trên lá phong trong tay cô lúc sáng lúc tối, trở nên vô cùng bất ổn, dường như sắp phát nổ!
"Không ổn, nếu thật sự phát nổ thì có khi sẽ san bằng cả cái viện này mất!"
Cô lập tức thu hồi hỏa linh khí trên lá phong, nhưng tốc độ quá chậm!
Trong lúc cấp bách, Sở Lạc đột ngột há miệng, nuốt chửng chiếc lá phong vào bụng!
Linh khí trong cơ thể lập tức bao bọc lấy lá phong, vì cùng chung nguồn gốc nên cuối cùng hai bên hòa vào nhau.
Chỉ là quá trình này không mấy dễ chịu, Sở Lạc há miệng, phun ra một làn khói đen.
Đúng lúc đó, Trường Hỉ cũng mang hồ sơ vụ án tới.
"Sư tỷ, ta mang hồ sơ đến đây."
"Trường Hỉ à, vào đi."
"Ủa, sao lại có tiếng vịt kêu vậy?"
"...Là ta đó."
"Đạo quán ta hình như không nuôi vịt mà? Sư tỷ, ta để hồ sơ trước cửa nhé, ta đi bắt vịt đây, không thể để nó làm loạn trong lúc chư vị sư huynh sư tỷ còn đang thanh tu được!"
Bên ngoài, tiếng bước chân thình thịch dần xa, có vẻ Trường Hỉ thực sự đi bắt vịt rồi.
"Ặc..."
Sở Lạc lại phun ra một ngụm khói đen, ánh mắt vô hồn.
"Giọng ta bây giờ thực sự giống tiếng vịt kêu lắm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-61-tieng-vit-keu-tu-dau-ra.html.]
【Ký chủ, ngươi mà nói thêm câu nữa ta sẽ cười đó.】
"Quạc?"
Cô lấy lại hồ sơ ở cửa, rồi ngậm một viên Hồi Xuân Đan vào miệng, dược lực từ từ chữa lành cổ họng.
Sau đó, Sở Lạc chăm chú đọc hồ sơ.
Ba ngày trước, ở thôn Quế Hoa bắt đầu xuất hiện những vụ mất tích. Trong một ngày, bảy người dân đột nhiên biến mất, trong đó có cả một gia đình bốn người.
Sang ngày thứ hai, số người mất tích tăng lên mười lăm, tức là hơn gấp đôi. Đến lúc này, tin tức mới lan ra, khiến mọi nơi hoang mang lo sợ.
Ngày thứ ba, tức là hôm qua, sư huynh Lưu Tử Nghĩa—người quản trực thôn Quế Hoa—đã luôn túc trực tại chỗ, vậy mà vẫn có bốn người bị mất tích.
Hôm nay có ai mất tích hay chưa thì vẫn chưa rõ.
"Theo lẽ thường, giờ ta đáng lẽ đã phải nghe thấy âm báo nhiệm vụ rồi chứ, sao vẫn chưa có vậy?"
【Hahaha, vịt đây này! Trường Hỉ mau tới bắt đi!】
"Hừ!!"
【Phụt hahahahaha—】
【Ký chủ, cơ chế kích hoạt nhiệm vụ có thể là liên quan đến địa điểm, thời gian hoặc nhân vật cụ thể nào đó.】
"Vậy ta ra ngoài đi dạo một chút."
【Ngươi chắc không?】
Sở Lạc vừa đứng dậy lại ngồi xuống.
"Thôi cứ đọc thêm hồ sơ đã, chờ cổ họng ta hồi phục rồi tính... Đây là chuyện nghiêm túc, không thể cười."
【Đúng đúng đúng, là chuyện nghiêm túc.】
【Hahahahahaha!!】
Sở Lạc đọc hồ sơ hồi lâu, chỉ nhớ các sư huynh trở về rất muộn. Sau đó cô nhập định tu luyện, chờ cổ họng hồi phục, thì trời đã sáng.
Hôm nay, có càng nhiều dân chúng đến đạo quán hơn. Còn Lưu Tử Nghĩa, đêm qua vẫn chưa quay lại. Sáng sớm, mấy vị sư huynh lại vội vàng đi vẽ phù. Trong lúc đó, họ vẫn có thể nghe Quản Kỳ kể lại chi tiết vụ án.
Ai nấy đều bận rộn, chẳng ai chú ý đến Sở Lạc. Cô bèn rời khỏi viện, dự định đi dạo trong đạo quán.
Vừa hay đây là nơi dân chúng tụ tập, trong lúc xếp hàng chờ dâng hương, họ sẽ buôn chuyện để g.i.ế.c thời gian. Biết đâu trong những câu chuyện phiếm đó lại có manh mối liên quan đến vụ án.
Sở Lạc thảnh thơi dạo bước, tà áo bào trắng rộng rãi sạch sẽ, trong tay cầm một cây trâm đào, khẽ vấn tóc lên.
Cánh tay giơ cao, ống tay áo mềm mại trượt xuống khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay trắng mịn.
Tu sĩ khác người phàm, tạp chất trong cơ thể sẽ giảm dần theo quá trình tu luyện, linh khí cũng giúp thân thể ngày càng thanh tịnh. Khi mới xuyên đến đây, cô còn gầy gò, vàng vọt như một kẻ ăn mày, vậy mà giờ đã khôi phục dáng vẻ vốn có.
Người đời vẫn truyền tai nhau rằng Sở Yên Nhiên là đệ nhất mỹ nhân chính danh của tu chân giới. Nhưng nếu ai đã từng gặp Sở Yên Nhiên, sau đó nhìn thấy Sở Lạc, nhất định sẽ nhận ra hai người có năm phần giống nhau.
Dẫu dung mạo tương tự, song thần thái của họ lại hoàn toàn khác biệt.
Sở Yên Nhiên luôn mang đến cảm giác dịu dàng lễ độ, thanh cao thoát tục, nhưng lại quá xa vời khó với.
Còn Sở Lạc thì linh động hơn nhiều. Nàng sống tùy tâm tùy ý, chẳng cố kiềm nén điều gì, như một ngọn lửa tự do bùng cháy, thoải mái tỏa sáng.
"Giọng ta khỏi rồi, khụ khụ, thử âm tí nào."
"Cơn bão mới đã kéo đến, sao có thể dừng lại ở nơi đây—
Xuyên qua thời gian, tận lực hết mình, ta sẽ đến bên người—"
Sở Lạc chầm chậm xoay người, đang định hát tiếp, bỗng trông thấy một phụ nhân mặc áo vải thô ngồi trước bàn đá đằng xa.
Bà ta đang nhìn cô, che miệng cười khẽ.
"Ối mẹ ơi!!"
Bị bắt gặp khi đang hát, Sở Lạc ngượng chín mặt, đỏ bừng hai má. Tay run lên, cây trâm đào rơi xuống đất, mái tóc dài đen nhánh cũng rơi xuống.
Một tiểu đạo sĩ trong đạo quán bước đến bên cạnh người phụ nữ.