Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 60.

Cập nhật lúc: 2025-04-04 19:58:53
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Quán sư đệ nghỉ ngơi một chút đi,” Lục Ngôn Châu có phần không đành lòng nói: “Việc vẽ phù cứ giao cho chúng ta, hiện giờ tình trạng của ngươi... vẫn là ngồi thiền tu luyện, khôi phục linh lực đi.”

“Cảm... cảm ơn... cảm ơn...”

“Biết rồi biết rồi, ngươi nhanh đi nghỉ đi!”

Quán Kỳ đi qua một bên ngồi thiền tu luyện, Triệu Anh Hiên và các sư huynh  khác tiếp tục đến bàn vẽ tiếp các ký hiệu mà hắn vẫn chưa vẽ xong.

Ba vị sư huynh nội môn đều từng làm nhiệm vụ trực quản bên ngoài, việc vẽ bình an phù cho dân chúng rất thành thạo, thấy Hồ Ly và Sở Lạc không biết, Lục Ngôn Châu liền làm chậm động tác để cho hai người xem.

“Dân thường thể xác quá yếu đuối, nếu sử dụng các phù chú các ngươi thấy trong tiên môn, lực mạnh mẽ ấy có thể phản tác dụng với họ, cho nên phù vẽ cho họ đều được gia trì một chút linh khí, mang theo người có thể bồi dưỡng thân thể.”

“Chỉ là gặp phải yêu quái mạnh mẽ thì không làm gì được, hơn nữa nếu thật sự gặp những thứ đó, cho dù là có dùng phù chú trong tiên môn thì cũng không thể chống lại được.”

“Đưa linh khí vào bút đỏ, nhớ cách vẽ ký hiệu, phân bố linh khí đều, một tấm bình an phù liền thành.”

“Được rồi, các ngươi thử đi.”

Lục Ngôn Châu đưa bút đỏ cho Hồ Ly, hắn nghiêm túc cầm lấy.

Mỗi bước làm theo, ký hiệu hoàn thành, một luồng linh quang lóe qua từ trên xuống.

“Rất tốt,” Lục Ngôn Châu lại cười đưa bút cho Sở Lạc: “Sở sư muội thử xem.”

Sở Lạc nhận lấy bút, khuôn mặt nghiêm túc.

Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh vẽ phù của Lục Ngôn Châu, bút đỏ của mình cũng rơi xuống tờ giấy vàng.

Động tác lưu loát, một hơi vẽ xong.

Linh quang lại lóe qua từ trên xuống.

“Sở sư muội cũng có thiên phú đấy.”

Lục Ngôn Châu cười nói, nhưng không lâu sau, nụ cười lại cứng đờ trên mặt.

Sở Lạc nhìn thấy, trên tấm phù của mình, bỗng xuất hiện một điểm đen, từ đó bốc lên một làn khói.

Điểm đen dần dần lan rộng, xuất hiện vài tia lửa nhỏ.

Sắp cháy rồi!

“Cái này…”

Lục Ngôn Châu có chút ngạc nhiên.

Sở Lạc vội vàng vỗ lên tấm phù, trực tiếp dập tắt đám lửa sắp bùng lên.

“Lửa linh khí của Sở sư muội, chắc là ý chí phá hoại quá mạnh mẽ, cần phải... kiềm chế lại.”

Lục Ngôn Châu nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Sở Lạc, tiếp tục giải thích: “Linh khí ngũ hành mỗi loại đều có đặc tính riêng, nhưng linh khí cùng thuộc tính cơ bản là không có sự khác biệt, sau khi luyện hóa thành sức mạnh của bản thân thì mới xuất hiện tính cách khác biệt. Các tu sĩ cùng là hỏa linh căn, như những người luyện khí, luyện đan, linh lực hỏa của họ thường tinh tế, còn các tu sĩ pháp thuật chuyên về g.i.ế.c chóc, hỏa linh lực của họ sẽ mạnh mẽ hơn, khó có thể chú ý đến các chi tiết nhỏ.”

“Tu sĩ thế gian đều như vậy, có thể làm được việc cũng có những việc không thể làm được."

Triệu Anh Huyên nhìn sang, "Bây giờ ta tin lời của Hứa sư tỷ rồi, Sở sư muội thực sự rất hợp với Vô Niệm Kiếm Đảo chúng ta."

Ánh mắt hắn nhìn Sở Lạc tràn đầy sự trân trọng nhân tài.

Bên cạnh hắn, Tiết Quán cầm bút đỏ, trong chốc lát đã hoàn thành hơn trăm tấm bình an phù.

Nhất Tâm Đảo làm việc, quan trọng nhất chính là sự chuyên tâm!

"Trường Hỉ tiểu sư đệ," Lục Ngôn Châu gọi một tiếng, "Đệ trước dẫn Sở sư muội đến chỗ ở đi."

"Dạ."

Sở Lạc ngoan ngoãn theo Trường Hỉ rời khỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-60.html.]

"Trời sắp tối rồi, vậy mà dân chúng đến đạo quán vẫn còn đông như vậy." Trên đường đi, Sở Lạc nhìn dòng người nối tiếp nhau đến dâng hương, không nhịn được mà cảm thán.

Trường Hỉ, người đi bên cạnh dẫn đường, thở dài một hơi: "Thật sự là vì vụ mất tích kỳ lạ gần đây ở thôn Quế Hoa. Rất nhiều dân thường chỉ đang ngồi yên trong nhà cũng có thể vô cớ biến mất. Đạo quán đã phái nhiều người đi điều tra, nhưng suốt năm ngày vẫn không có manh mối nào. Những người mất tích kia, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy."

"Trong đạo quán có ghi chép về vụ mất tích này không? Ta đã không thể vẽ bình an phù, vậy nhân lúc này tìm hiểu vụ án đi." Sở Lạc lập tức nói.

"Nếu sư tỷ muốn xem, lát nữa ta sẽ mang đến. Đến chỗ ở rồi."

Trường Hỉ dẫn nàng vào một viện nhỏ sạch sẽ, mang nét cổ kính thanh nhã. Giữa sân còn có một cây cổ thụ với thân nghiêng nghiêng.

Có lẽ vì thấy Sở Lạc tuổi còn trẻ, đoán rằng cô thích chơi đùa, Trường Hỉ liền chạy nhanh đến bên cây cổ thụ đó.

"Sư tỷ có nhận ra cây này không?"

"Cây cổ thụ thân nghiêng?"

Nghe vậy, Trường Hỉ cười: "Cây này tên là Thập Trượng, nghe nói ngày trước có một vị tiền bối từng ở đây quản trực, trong chuyến du hành bên ngoài tình cờ gặp được, liền mang về trồng ở đây. Nó không phải là cây bình thường đâu, chỉ cần đứng trên thân nó, là có thể nhảy lên cao mười trượng. Hơn nữa, nếu khi rơi xuống gặp nguy hiểm, nó sẽ dùng cành cây đỡ lấy ngươi. Sư tỷ có muốn thử không?"

"Chẳng phải đây là bạt lò xo sao? Đệ đừng thấy ta trẻ tuổi vậy mà lầm, tâm lý ta đã già lắm rồi, mấy trò trẻ con này ta—" Sở Lạc vừa nói vừa không tự chủ được mà bước về phía cây cổ thụ, "Để ta thử xem có cao mười trượng thật không."

Nói rồi, nàng đã đứng trên thân cây nghiêng.

Phần nghiêng giữa thân cây có một chỗ phẳng, đứng lên còn cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi bên dưới, quả thật rất thần kỳ.

Sở Lạc chỉ nhảy nhẹ một cái, ngay sau đó, cả người cô liền bay thẳng lên không trung!

"Hô!"

"Ô hô!"

"Ui cha!"

Giữ thăng bằng trên không, khi chạm đến điểm cao nhất, toàn bộ cảnh tượng của các thôn làng dưới chân đều thu vào trong tầm mắt cô.

Cô thấy mấy thôn lân cận vẫn còn náo nhiệt, nhưng riêng một thôn thì vắng tanh, trên đường gần như không có ai đi lại, cũng chẳng có ánh đèn, chỉ có vài luồng linh quang lóe lên.

Đó hẳn là thôn Quế Hoa, nơi xảy ra vụ mất tích. Còn linh quang ấy, có lẽ là do đệ tử quản trực khác đang điều tra trong thôn.

Mà ngay lúc cô sắp hạ xuống, lại thấy vài luồng linh quang từ xa bay đến, thẳng hướng thôn Quế Hoa mà đi.

"Không hay rồi, là tu sĩ của Thượng Vi Tông đến tranh địa bàn!"

Nói xong câu đó, Sở Lạc đã đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.

"Sư tỷ, chơi vui không?" Đôi mắt Trường Hỉ sáng lên, "Lúc rảnh rỗi, các tiểu đạo sĩ trong đạo quán đều tranh nhau chơi đó."

"Vui chứ, nhưng nó còn hữu dụng hơn ấy!" Sở Lạc lập tức nói, "Từ chỗ này nhảy lên chẳng tốn chút sức nào, còn có thể quan sát toàn bộ bố cục các thôn lân cận. Ngay trong đạo quán cũng có thể tuần tra thôn làng, hơn nữa còn xem được đối thủ đi đến đâu rồi."

Nói đoạn, Sở Lạc lại nhảy lên cây Thập Trượng.

Lần này nhảy cao hơn, thậm chí cô còn nhìn rõ được mấy  gương mặt của  tu sĩ Thượng Vi Tông.

Ánh mắt Sở Lạc dừng lại trên một người nam tu mặc áo lam nhạt kia, trong lòng giật thót một cái, lập tức hiện lên hình ảnh một cái đầu chó trong đầu mình.

"Họa sư quỷ tài... Liễu Tự Diêu?! Hắn cũng đến đây nữa hả!!"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tâm trí hỗn loạn, quên cả chuẩn bị động tác tiếp đất, cuối cùng vẫn là được cành cây Thập Trượng đỡ lấy.

Trường Hỉ tò mò bước tới: "Sư tỷ thấy yêu quái đáng sợ sao?"

“Không phải yêu quái, nhưng còn đáng sợ hơn yêu quái ấy chứ!"

Tại thôn Quế Hoa, mấy vị tu sĩ Thượng Vi Tông vừa đáp xuống đã lập tức triển khai Bách Mục Thiên Nhĩ.

Lúc này, Liễu Tự Diêu nhạy bén nhìn về phía đạo quán Lăng Vân trên lưng chừng núi ở xa.

"Các ngươi có cảm giác không? Vừa nãy có thứ gì đó từ trong đạo quán phóng ra rồi nhanh chóng rơi xuống."

 

Loading...