Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 540: Qua Ải

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:11:39
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần tới biên giới, đã có thể trông thấy nhiều thị trấn phàm nhân cư trú.

Trong một tiệm may áo, Sở Lạc đang nhìn bộ y phục cũ mà Kỳ Thanh Vũ vừa thay ra, lật ống tay áo, nàng trông thấy vân mây – dấu hiệu của Lăng Vân Tông được thêu ở mặt trong.

Nghe tiếng bước chân tiến lại, Sở Lạc quay đầu nhìn sang.

Kỳ Thanh Vũ từ một đống lụa là gấm vóc chọn ra được một bộ áo vải xám cũ kỹ, mộc mạc đến không thể mộc mạc hơn.

Giờ còn chẳng biết từ đâu lôi ra cái nón rách cũ kỹ năm nào, lại đội lên đầu, ngay cả gương mặt cũng che kín lại.

Sở Lạc chống nửa bên má nhìn sang, khẽ mím môi, chỉ dám âm thầm than thở với Hoa Hoa trong thức hải.

"Rất tự ti, nhưng lại rất mạnh."

[ Đã mạnh đến mức tu chân giới chẳng còn ai địch nổi, còn tự ti cái gì nữa…]

Từ giọng điệu của Hoa Hoa, Sở Lạc nghe ra đầy vẻ chua chát, bật cười ra tiếng.

Ai bảo nó bị Tả Hoằng Thận chiếm giữ suốt hơn năm trăm năm, giờ muốn thu hồi lực lượng cũng không làm được. Dù là vật Tạo Thần xuất hiện sớm nhất trong năm món, địa vị cũng cao nhất, nhưng hiện giờ lại là kẻ yếu nhất.

Kỳ Thanh Vũ nghe thấy tiếng nàng bật cười, bất giác quay sang nhìn.

"Chưởng quầy, tính tiền!" Sở Lạc đã vẫy tay với ông chủ đang bận rộn gần đó, rồi nói thêm: "Lấy thêm cái nón mới nữa."

Rời khỏi thị trấn, Sở Lạc lại tỉ mỉ nhìn ngắm kiến trúc xung quanh, đoạn nói: "Sư huynh, ta dẫn huynh đi xem một phát hiện lúc mới đến Ma giới."

Nơi Sở Lạc muốn đến vắng bóng người, khắp nơi cỏ dại mọc um tùm, giữa trung tâm có vài khối đá lớn nằm rải rác.

Kỳ Thanh Vũ còn nhớ rõ nơi này. Từ lúc nhận ra Sở Lạc chính là tiểu sư muội năm xưa, hắn đã lặng lẽ theo sau, trừ khi tâm ma phát tác, phải rời nàng xa một chút để tránh ma khí bạo ngược ảnh hưởng đến nàng.

Nhưng lúc cùng nàng đi ngang nơi này, trạng thái hắn ổn định, tất nhiên cũng thấy được chuyện Sở Lạc đã làm.

Sở Lạc lật một tảng đá lớn lên, thấy trên đó có khắc chữ.

Phía trước là một đoạn dài những lời tán dương phong cảnh nơi đây, cuối bài là dòng đề ký sáng rõ bốn chữ: Bạch Thanh Ngô.

"Huynh xem, sư tổ thật trẻ con." Sở Lạc cười chỉ cho hắn xem.

Nghe vậy, khóe môi Kỳ Thanh Vũ hơi cong lên, tầm mắt lại hướng đến dòng "Sở Lạc đến đây một chuyến" mới khắc thêm ở phía sau chữ ký kia, còn chưa qua mấy tháng.

"Ta thật không nghĩ tới, nơi này từng là chốn đẹp đẽ đến vậy, giờ lại hoang tàn như thế." Sở Lạc khẽ thì thầm.

Đối với nàng mà nói, Ma giới khắp nơi đều là tiếc nuối. Nàng luôn không kiềm được mà nghĩ lại những chuyện đã xảy ra mấy tháng qua từ lúc tới đây, mỗi lần nghĩ là mỗi lần chìm thật sâu.

Nhưng chỉ một lát sau, nàng lại nhanh chóng hoàn hồn, gương mặt lại nở nụ cười tươi tắn.

Nàng định khiến vị sư huynh vừa tìm lại được kia vui vẻ một chút, không ngờ chính mình lại sa sút tinh thần trước.

"Chúng ta đi tiếp thôi, ngày mai là có thể vượt qua Ngự Ma Quan, tiến vào Đại Tĩnh, trở về Đông Vực rồi." Sở Lạc nói.

Nàng vừa nhấc chân, liền nghe thấy Kỳ Thanh Vũ hỏi: "Cần nghỉ ngơi không?"

Sở Lạc cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía tảng đá có khắc chữ của Bạch Thanh Ngô.

"Cũng được, trời cũng sắp tối rồi."

Trời tối, Sở Lạc không thể tĩnh tâm ngồi thiền, bèn nhóm một đống lửa bên tảng đá ấy.

Nàng lặng lẽ nhìn ánh lửa phía trước, thần thức đi vào vòng vàng tìm rượu, nhưng trước tiên lại nhìn thấy hai trăm ngàn ma tinh mà Nguyên Yếm để lại.

Thần thức trong vòng vàng dừng lại rất lâu, Sở Lạc mới nhớ ra mình vào đây để tìm rượu.

Nửa đêm, Kỳ Thanh Vũ từ tọa thiền tỉnh dậy, nhìn về phía trước.

Đống lửa đã tắt, đất bên cạnh vương đầy vò rượu trống, Sở Lạc thì đã say khướt nằm ngủ dưới đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-540-qua-ai.html.]

Hắn đứng dậy, cởi áo ngòai khoác lên người nàng, lại lấy  thanh ngọc tâm ma kiếm kê làm gối đầu.

Đống lửa được nhóm lại lần nữa, hắn nhìn tảng đá khắc chữ của Bạch Thanh Ngô, nhìn suốt cả đêm.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lờ mờ nhớ lại, lúc sư tổ khắc những dòng chữ kia, chính mình cũng ở bên cạnh chứng kiến.

Hồi ấy, nơi đây thật sự rất đẹp.

Khi Sở Lạc tỉnh rượu thì đã là giữa trưa, Kỳ Thanh Vũ đang cõng nàng đi về phía Đông, nàng mở mắt ra đầy mơ hồ, còn chưa hiểu rõ tình hình thì đã nhìn thấy tường thành vững chắc phía trước, cùng những vệ binh Đại Tĩnh đứng thẳng tắp.

"Ngự Ma Quan đến rồi."

Sở Lạc lập tức nhảy xuống từ lưng Kỳ Thanh Vũ, ánh mắt vẫn dõi theo phía trước.

"Họ đã nhìn thấy chúng ta đến rồi, qua cửa cần kiểm tra thân phận. Sư huynh, huynh muốn khai thật thân phận không?"

Hỏi xong, nàng liền thấy hắn khẽ lắc đầu.

Sở Lạc  xoay tay lấy ra một lệnh bài của Thượng Vi Tông.

"Thân phận giả của Thượng Vi Tông, cầm lấy."

Kỳ Thanh Vũ nhận lấy lệnh bài, bên trên rõ ràng viết ba chữ lớn: Liễu Tự Diêu.

Lệnh bài này đã làm từ lâu, ban đầu Sở Lạc định dùng để trêu chọc Họa sư quỷ tài, nhưng vẫn chưa dùng đến.

Cùng lúc đó, đã có binh sĩ chạy tới sân luyện binh của Ngự Ma Quan bẩm báo.

"Vương gia, Ma giới có một nam một nữ đang tiến tới. Nữ là đạo tu, cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, nam không rõ thân phận, cũng không nhìn ra tu vi."

Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc đang huấn luyện binh lính liền quay đầu lại.

"Không ai nhìn ra tu vi của hắn sao?"

"Vâng."

Lý Thúc Ngọc trầm ngâm một lát, rồi nói: "Tất cả vào trạng thái cảnh giới, bản vương đích thân ra tiếp."

Hiện giờ Ma giới đang trong thời kỳ hỗn loạn bất ổn, biên quan nhiều lần bị quấy nhiễu. Lý Thúc Ngọc, vì không yên lòng về Đại Tĩnh, sau khi nhận được tin tức đã rời khỏi Lăng Vân Tông, đích thân đến Ngự Ma Quan trấn giữ.

Hoàng thất đích thân đến trấn thủ ải, các binh sĩ nơi biên cương cũng phấn chấn tinh thần hơn hẳn. Chuỗi chiến thắng liên tiếp khiến binh ma đã lâu không dám bén mảng đến, song Lý Thúc Ngọc vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.

Cùng lúc đó, hai người Sở Lạc đã tới trước cổng quan.

"Lăng Vân Tông Sở Lạc, Thượng Vi Tông Liễu Tự Diêu."

Vị phó tướng giữ cửa cầm lấy hai ngọc bài, ánh mắt phân vân không ngừng đảo qua lại trên gương mặt của Sở Lạc và Kỳ Thanh Vũ.

Ngọc bài của Sở Lạc, dung mạo và tu vi đều khớp với hồ sơ, hẳn là thật. Người này chính là sư muội của vương gia bọn họ – vương gia khi mới đến còn từng hạ lệnh: nếu gặp được nàng gặp nạn, phải không tiếc mọi giá trợ giúp.

Nhưng nam tu đi cùng nàng thì lại vô cùng khả nghi. Phải biết rằng hiện tại trong thành còn có một vị Hóa Thần đại năng tọa trấn, ngay cả người ấy cũng không thể nhìn thấu tu vi của nam tử này.

Có nên để hắn qua cửa không? Không đúng, phải nói là... bọn họ có ngăn nổi hắn không mới đúng. Nhưng nhìn nam tử kia, cũng không giống kẻ ngông cuồng làm càn, lại còn đi cùng với Sở Lạc...

Trầm mặc hồi lâu, Kỳ Thanh Vũ cũng nhìn ra được sự khó xử của phó tướng,  rút lại lệnh bài từ tay hắn.

Đồng thời nói với Sở Lạc: "Muội qua trước đi, ta sẽ theo sau."

Nếu không thể đường hoàng tiến vào, thì hắn vẫn có cách lặng lẽ vượt qua.

Phó tướng nghe vậy, sắc mặt càng thêm bối rối.

Ngay vào lúc không biết nên mở miệng thế nào, giọng nói của vương gia bọn họ vang lên như âm thanh từ thiên giới.

"Sở sư muội?!"

Loading...