Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 536: Hết giờ

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:09:45
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy nhìn thấy Tả Hoằng Thận đã đồng ý, nhưng Sở Lạc vẫn cau mày.

Nửa canh giờ, e là còn chưa ra khỏi Tây Vực, dù nàng có thể bình an đến được Đông Vực, nhưng với thực lực của Tả Hoằng Thận – ngay cả Linh Yểm cũng không đối phó được – thì trong Đông Vực chỉ sợ cũng chẳng có ai chống lại được hắn.

Nàng nên chạy về đâu? Đây gần như là một câu đố không lời giải. Và Sở Lạc không dám đánh cược, không dám hi vọng có người đến giúp nàng.

Chỉ sợ cuối cùng trên đường xuống Hoàng Tuyền, lại có thêm một người đi cùng.

Linh Yểm cũng cảm nhận được sự do dự trong lòng nàng.

"Ngươi chỉ cần yên tâm chạy về phía trước, nửa canh giờ là đủ rồi."

Lời vừa dứt, hư không liền xuất hiện một đôi tay xương trắng, mạnh mẽ xé rách kết giới mà Tả Hoằng Thận vừa bố trí nơi này.

"Được," Sở Lạc ổn định khí tức trong cơ thể, sau đó lại nhìn sang vật đang trong tay Linh Yểm, "Giao vai giáp cho ta."

Đã là thời gian do Linh Yểm mạo hiểm đắc tội Tả Hoằng Thận mà giành lấy, dù có trông thấy được hi vọng hay không, nàng cũng phải tận dụng triệt để cơ hội này. Chỉ là vai giáp kia mang linh hồn của giao long, nếu nàng muốn tiếp tục thi triển ma công, thì chỉ có thể dựa vào ma khí của giao long để hoàn tất.

Nàng phải lấy lại vật ấy, phòng bất trắc xảy ra.

Chỉ thấy Linh Yểm xoay tay thu vai giáp Long Lân vào trong tay áo.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Nếu thực sự sử dụng thứ pháp thuật ấy, cho dù có người vì ngươi mà vượt qua tầng tầng không gian để đuổi theo, thì cũng chưa chắc có thể tìm thấy ngươi."

Sở Lạc hơi nhíu mày, định nói thêm điều gì, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Linh Yểm chặn đứng.

"Tranh thủ thời gian, đi theo hướng này, chính là đường đến Đông Vực."

Sở Lạc lập tức lao về phía mà tay xương trắng chỉ dẫn. Trong cơ thể nàng gần như chẳng còn bao nhiêu linh lực, lúc này một tay nắm lấy linh thạch để bổ sung, một tay dốc hết tiềm năng của thân thể mà không ngừng gia tốc.

Vừa thoát khỏi kết giới của Tả Hoằng Thận, ánh trăng bên ngoài lại một lần nữa chiếu rọi lên người nàng.

Ánh trăng thanh lãnh cùng với ánh lửa đỏ rực của nghiệp hỏa trên người nàng hòa quyện lại, khiến thân thể nàng dần ổn định. Nghiệp hỏa như m.á.u phủ khắp thân thể cũng dần dần hóa thành làn da trắng mịn như trước.

Cảm nhận được người phía sau thực sự không đuổi theo, Sở Lạc  nhẹ nhõm thở ra, chỉ là khi nhìn bờ vai trống rỗng bên trái, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.

Trong nửa canh giờ này, từng khắc từng giây trôi qua chậm rãi, trong đầu nàng hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng dừng lại ở cây trường thương trong tay.

"Sao ngươi không nói gì nữa?"

[Ơ... Nếu ta nói sai điều gì, ngươi có tức giận hơn nữa không?]

"Trong lòng ngươi nghĩ gì, cứ nói thẳng ra là được."

[Ta... ta không biết nữa.]

Giọng nói của Hoa Hoa tràn đầy bất lực.

[Ta không thể nói mình trước kia là sai, cũng không thể khẳng định hiện tại lựa chọn của mình là đúng.]

[Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn là vấn đề lập trường. Trước kia ta đứng về phía Thần Ma Cảnh, giờ đây, lập trường của ta là đi theo ngươi.]

[Nhưng dù sao... khiến Tả Hoằng Thận thành ra thế này, lại còn gián tiếp mang đến tai họa cho Tu Chân Giới mà ngươi muốn bảo vệ, tất cả đều là trách nhiệm của ta. Ngươi... ngươi nhất định rất giận ta, đúng không?]

"Vậy tiếp theo, ngươi định làm gì?" Sở Lạc lại hỏi, "Là quay lại bên Tả Hoằng Thận, trở thành vị thần đầu tiên của  Quỷ Cảnh, hay là cùng ta tiếp tục giãy giụa bên bờ sinh tử..."

Trong thức hải im lặng rất lâu, sau đó giọng nói của Hoa Hoa cất lên, mang theo nhiều phần u sầu.

[Trước đây ngươi nói rằng chúng ta là những người chiến đấu vai kề vai, chẳng điều gì có thể chia cắt được chúng ta.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-536-het-gio.html.]

[Nhưng bây giờ... ngươi không còn muốn ta nữa sao?]

"Chúng ta không nên có sự nghi kỵ lẫn nhau, Hoa Hoa. Cuối cùng, ngươi nói cho ta biết," trong mắt Sở Lạc cũng thoáng hiện nét căng thẳng, "Ngươi chọn ta hay chọn hắn?"

[Tất nhiên là ngươi!]

Nghe thấy trong thức hải vang lên lời đáp kiên định ấy, đáy mắt Sở Lạc cũng hiện lên ý cười thư thái.

Dây thần kinh căng cứng suốt bấy lâu nay, cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút sau khi nghe được câu trả lời của Hoa Hoa.

"Ta từng nghĩ đến, trước khi ngươi mất đi ký ức, ngươi là dáng vẻ thế nào... Ta đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng."

"Nếu ngươi là kẻ  lương ngay từ đầu, trái lại lại có chút bất thường. Dù sao ngươi sinh ra từ Thần Ma Cảnh, vốn nên mang theo ác ý bẩm sinh với Tu Chân Giới, đó mới là lẽ thường. Huống hồ bản thân lại là tạo thần quỷ vật, liên kết giữa ngươi và quỷ cảnh càng thêm sâu sắc."

"Nhìn lại, ban đầu ngươi cũng chẳng khác gì những tạo thần quỷ vật khác. Chỉ là năm trăm năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngươi biến thành bộ dạng bây giờ, cũng xem như một loại tạo hóa."

"Chúng sinh đều trưởng thành dần dần. Sức mạnh của quá khứ, khi đặt vào hiện tại, chưa chắc đã đủ khuấy động được gì. Vạn vật biến hóa đều thuận theo đạo tự nhiên, không thể nghịch phản."

"Hiện tại ngươi là Hoa Hoa mà ta quen biết. Ta hiểu tâm ý của ngươi, cho nên khi nhìn thấy đoạn ký ức cũ kia, cũng đoán được rằng ngươi dùng chuẩn mực hiện tại để nhìn lại hành vi năm xưa. Ngươi sẽ thấy áy náy, thấy khó xử, bởi vì ngươi vẫn là ngươi, là Hoa Hoa từng nguyện cùng ta kề vai chiến đấu. Ta sao có thể giận ngươi được."

"Vì vậy, ngươi không cần quá tự trách. Người sống là để nhìn về phía trước. Lỗi lầm đã phạm, chúng ta cùng nhau sửa. Nghiệp quả đã vướng, chúng ta cùng nhau gánh."

"Nếu còn sống được, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."

[ Hu hu... Sở Lạc, ngươi yên tâm. Dù là hồn phách bị đẩy đến không gian nào, ta cũng nhất định đi cùng ngươi!]

"Nếu... nếu cuối cùng không thi triển được Vĩnh Sinh Hồn Thuật,  bị Tả Hoằng Thận g.i.ế.c chết, vậy thì ta..."

[ Ta sẽ tự hủy. Thế gian này sẽ không còn một đóa Ách Nạn Hoa nào nữa.]

Lời vừa dứt, chân mày Sở Lạc khẽ động, sống mũi cũng dâng lên vị chua xót.

"Hoa Hoa..." Giọng nàng hạ xuống rất thấp, nhưng Hoa Hoa nhất định sẽ nghe thấy.

[ Ngươi cùng Tu Chân Giới cùng tồn vong, thì ta sẽ cùng ngươi cùng tồn vong.]

Nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt Sở Lạc, nàng mím môi, sau đó khẽ đáp một tiếng:

"Được."

Như vậy, có lẽ cũng xem như một loại vẹn toàn trong không toàn vẹn.

Dưới ánh trăng, Sở Lạc vừa toàn lực phi hành, vừa dõi nhìn những cảnh vật lướt qua dưới chân.

Trân trọng khoảnh khắc hiện tại, bởi e rằng về sau sẽ không thể nhìn thấy nữa.

Không biết đã bay được bao lâu, nàng dường như trông thấy ranh giới giữa Ma giới và Đông Vực.

Nhưng Tả Hoằng Thận cũng đã đuổi đến.

"Hết giờ rồi."

Giọng nói âm trầm của Tả Hoằng Thận vang lên từ phía sau, hồng quang trong tay hắn hóa thành những dây leo phủ đầy gai nhọn, không để kịp phản ứng, nhắm thẳng vào n.g.ự.c Sở Lạc đ.â.m tới.

Lần này, hắn dùng toàn bộ mười phần công lực.

Khi Sở Lạc kịp phản ứng thì đã không tránh kịp nữa,  bị cuồng phong bao quanh lớp ngoài dây leo đánh văng xuống đất. Mà dây leo đó cũng  đổi hướng theo vị trí nàng rơi xuống, tựa như mãng xà điên cuồng, từ chính diện lao tới cắn xé nàng.

Ngay khoảnh khắc đó, Sở Lạc bỗng nghe thấy một tiếng kiếm ngân sắc bén xé gió vang đến. Trong chớp mắt, hồng quang và dây leo đều bị kiếm khí nghiền nát thành tro bụi.

Khi định thần lại, nàng chỉ thấy trước mặt có một thanh cổ kiếm màu ngọc xanh cắm nghiêng trên mặt đất.

Loading...